Kẻ bắt nạt tôi lại yêu tôi

Chương 3: Khoảng cách gần kề


5 ngày


 

Sau lần xin lỗi dưới tán cây, giữa Tiêu Phong và Nguyệt Phỉ có một sự thay đổi nhỏ nhưng rõ rệt. Tiêu Phong không còn là kẻ đầu gấu hung hăng, thích gây rắc rối nữa. Anh bắt đầu giữ khoảng cách với cô, nhưng vẫn luôn quan sát cô từ xa, như thể đang dõi theo một ngọn lửa mong manh dễ tắt. 

Nguyệt Phỉ nhận thấy sự thay đổi trong cách cư xử của Tiêu Phong. Cô không còn phải lo lắng mỗi khi bước vào lớp học hay khi ra về nữa. Nhưng sự im lặng từ anh lại khiến cô bối rối hơn bao giờ hết. Trước đây, những trò trêu chọc của Tiêu Phong khiến cô khó chịu nhưng quen thuộc, còn giờ đây, khoảng cách mà anh tạo ra lại mang đến một cảm giác trống trải kỳ lạ.

Một ngày nọ, trời đổ mưa bất ngờ ngay khi tan học. Nguyệt Phỉ không mang theo dù, và cô đành đứng ở cổng trường, chờ mưa tạnh. Trong khi đó, các học sinh khác nhanh chóng tìm đường về nhà hoặc đội mưa lao đi. Nguyệt Phỉ cuộn mình trong chiếc áo khoác mỏng, mong rằng cơn mưa sẽ sớm qua đi. Nhưng mưa càng lúc càng nặng hạt.

Bất ngờ, một chiếc ô mở ra trên đầu cô. Nguyệt Phỉ ngạc nhiên quay lại, và không ai khác ngoài Tiêu Phong đang đứng đó, lặng lẽ che ô cho cô. Anh không nói gì, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt điềm tĩnh nhưng ấm áp. 

“Cậu về chung không? Tớ có ô,” Tiêu Phong cất giọng trầm ấm, khác hẳn sự ngang tàng mà cô từng biết.

Nguyệt Phỉ do dự một chút, nhưng nhìn cơn mưa không có dấu hiệu dừng lại, cô khẽ gật đầu. Họ bước đi cùng nhau, chiếc ô nhỏ khiến cả hai phải đi sát nhau hơn. Không khí giữa họ im lặng, chỉ có tiếng mưa rơi và tiếng bước chân đều đều vang lên trên nền đất ướt.

Trên đường về, Tiêu Phong thỉnh thoảng nhìn trộm Nguyệt Phỉ, nhưng cô chỉ chăm chú nhìn về phía trước. Cuối cùng, anh quyết định phá vỡ sự im lặng.

“Tớ đã suy nghĩ rất nhiều về những gì tớ đã làm với cậu trước đây,” Tiêu Phong nói, giọng nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc. “Tớ thực sự không cố ý làm cậu buồn. Lúc đó, tớ chỉ nghĩ... tớ không hiểu vì sao cậu lại khiến tớ khó chịu như vậy. Nhưng bây giờ, tớ nhận ra đó không phải là cách để tớ đối xử với cậu.”

Nguyệt Phỉ lặng lẽ nghe, không phản ứng ngay. Cô không ngờ rằng Tiêu Phong lại có thể nói những lời thành thật như vậy. Trước đây, anh luôn là người kiêu ngạo, không bao giờ chịu nhận sai. Lần này, sự chân thành trong giọng nói của anh khiến cô cảm nhận được một sự thay đổi thật sự.

“Không sao, mọi chuyện đã qua rồi,” Nguyệt Phỉ đáp, giọng cô nhẹ như cơn gió thoảng. “Tớ cũng không muốn giữ trong lòng những điều tiêu cực. Nếu cậu đã thay đổi, thì chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu.”

Câu nói của cô khiến Tiêu Phong cảm thấy như một gánh nặng được trút bỏ. Anh mỉm cười, lần đầu tiên một nụ cười thật sự hiện lên trên khuôn mặt anh khi ở cạnh cô. Cả hai tiếp tục bước đi, dù không nói thêm gì nhưng sự ngại ngùng giữa họ dần biến mất, thay vào đó là cảm giác thoải mái và bình yên.

Từ hôm đó, Tiêu Phong và Nguyệt Phỉ bắt đầu có những cuộc trò chuyện ngắn mỗi khi tình cờ gặp nhau ở trường. Tiêu Phong không còn là kẻ bắt nạt mà Nguyệt Phỉ từng e dè, anh trở nên trầm tĩnh và chu đáo hơn. Nguyệt Phỉ cũng cảm thấy dễ chịu hơn khi ở cạnh anh, nhưng sâu thẳm, cô vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Dù Tiêu Phong đã thay đổi, nhưng những vết thương mà anh từng gây ra vẫn còn in dấu trong lòng cô.

Một buổi chiều cuối tuần, khi Nguyệt Phỉ đang ngồi đọc sách ở thư viện trường, Tiêu Phong bất ngờ xuất hiện. Anh nhẹ nhàng kéo ghế ngồi đối diện cô. Không khí giữa họ không còn căng thẳng như trước, nhưng vẫn còn đó một sự ngại ngùng nhất định.

“Cậu có muốn đi dạo không? Thư viện hơi ngột ngạt,” Tiêu Phong đề nghị, ánh mắt anh thoáng chút bối rối.

Nguyệt Phỉ khẽ gật đầu. Họ bước ra sân trường, đi dọc con đường rợp bóng cây. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của lá cây và mùi đất ẩm sau những cơn mưa. Nguyệt Phỉ cảm thấy lòng mình dịu lại, như thể mọi căng thẳng trong lòng đang dần tan biến.

“Hồi trước... tớ đã luôn thắc mắc, tại sao cậu lại luôn im lặng mỗi khi bị tớ trêu chọc?” Tiêu Phong đột nhiên hỏi, giọng anh đầy tò mò nhưng không còn sự giễu cợt.

Nguyệt Phỉ dừng bước, nhìn anh một lúc rồi khẽ cười buồn. “Tớ đã trải qua nhiều chuyện trong quá khứ, nhiều đến mức những trò đùa ấy không còn khiến tớ cảm thấy quan trọng nữa. Tớ chọn cách im lặng vì tớ biết rằng phản ứng chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn.”

Tiêu Phong cảm thấy trái tim mình như thắt lại. Anh không ngờ rằng đằng sau sự im lặng của Nguyệt Phỉ là cả một bức tường cảm xúc bị đè nén. Và giờ đây, khi cô nói ra, anh mới hiểu rằng mình đã vô tình làm tổn thương cô như thế nào. 

“Xin lỗi,” anh lặp lại, lần này giọng anh trầm và chân thành hơn bao giờ hết. 

Nguyệt Phỉ chỉ cười nhẹ, “Cậu đã xin lỗi rồi mà. Chúng ta đều đang thay đổi. Tớ cũng vậy.”

Tiêu Phong nhìn sâu vào đôi mắt cô, nhận ra rằng, tình cảm của anh dành cho cô không chỉ đơn thuần là sự hối lỗi hay đồng cảm. Trong lòng anh, những cảm xúc mới mẻ đang nảy nở, và anh biết, cô gái trước mặt không còn là mục tiêu để anh trêu chọc nữa. Cô đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của anh, dù anh vẫn chưa biết phải làm sao để thể hiện điều đó.

Họ tiếp tục bước đi dưới hàng cây xanh mát, nhưng lần này, cả hai đều cảm nhận được một sự kết nối vô hình đang dần hình thành giữa họ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play