Ngọn lửa cháy bập bùng, ánh sáng le lói chiếu rọi lên những khuôn mặt mệt mỏi nhưng đầy quyết tâm. Sau trận chiến với lũ quái vật, cả nhóm đã dành cả ngày để bắt đầu xây dựng căn cứ mới tại thung lũng. Những mảnh gỗ được xếp thành đống, các công cụ được chế tạo đơn giản từ những gì họ tìm thấy trong khu rừng xung quanh. Mọi người đều bận rộn, không ai muốn dừng lại, vì họ biết rằng mỗi phút giây đều quý giá khi lũ quái vật có thể quay lại bất cứ lúc nào.

Ngọc Mai đứng bên cạnh bếp lửa nhỏ mà cô vừa dựng lên, khẽ ngước nhìn bầu trời đêm tĩnh lặng. Cô cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nhóm đã vượt qua được trận chiến, nhưng trong lòng vẫn còn chút lo lắng. Cô không phải là chiến binh, không có sức mạnh như những người khác, nhưng vai trò của cô vẫn quan trọng—cô là người giữ hậu phương, giúp mọi người tái tạo sức khỏe và tinh thần.

**Hoàng Long**, người lãnh đạo mạnh mẽ của nhóm, đang đứng gần đó, tay anh vung mạnh cái búa, từng nhát đập mạnh mẽ giúp tạo dựng nên những bức tường gỗ đầu tiên của căn cứ. Ánh mắt anh luôn giữ sự quyết tâm và cảnh giác. Mỗi động tác của anh đều thể hiện sự kinh nghiệm và sự cam kết bảo vệ mọi người. Khi thấy Ngọc Mai đứng nhìn, anh cất tiếng gọi: "Mai, cô có thể kiểm tra lại nguồn nước gần đây được không? Chúng ta cần chắc chắn rằng nước ở suối này đủ sạch và an toàn."

Ngọc Mai gật đầu, lập tức cầm lấy chiếc thùng nước và đi cùng **Phương Nghi**, người hỗ trợ của nhóm, đến con suối nhỏ gần đó. Trên đường đi, cô nhận thấy những dấu vết còn sót lại của cuộc chiến trước đó—những vệt máu khô, xác quái vật nằm rải rác, và một cảm giác nguy hiểm vẫn vẩn vơ trong không khí. Dù vậy, Mai luôn giữ vững lòng kiên cường. Cô biết rằng nhiệm vụ của mình không đơn giản chỉ là trồng trọt và nấu ăn, mà còn là mang lại hy vọng cho mọi người.

Khi đến gần suối, Mai và Nghi ngồi xuống bên bờ, cúi người kiểm tra dòng nước trong vắt. "Chúng ta cần kiểm tra xem có gì bất thường không," Phương Nghi nói, trong khi Mai nhúng tay vào nước, cảm nhận sự mát lạnh chảy qua lòng bàn tay. Dòng nước trông có vẻ sạch sẽ, không có dấu hiệu ô nhiễm, nhưng họ vẫn lấy mẫu để kiểm tra kỹ lưỡng.

"Cô có lo lắng về lũ quái vật không?" Phương Nghi hỏi, giọng cô có chút ngập ngừng. "Tôi biết chúng ta đã đánh bại chúng lần này, nhưng ai biết được chúng sẽ quay lại với số lượng và sức mạnh thế nào?"

Mai ngước nhìn Nghi, nở một nụ cười dịu dàng. "Tôi không thể nói rằng tôi không sợ. Nhưng điều quan trọng là chúng ta không được để nỗi sợ kiểm soát mình. Chỉ cần chúng ta đoàn kết, không có gì là không thể vượt qua."

Phương Nghi thở dài, nhưng có vẻ như nụ cười của Mai đã truyền cho cô thêm sức mạnh. "Cô nói đúng. Tôi nghĩ rằng chính nhờ những người như cô mà chúng ta có thể tiếp tục chiến đấu."

---

Trở về từ con suối, Ngọc Mai bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho cả nhóm. Đối với cô, việc nấu ăn không chỉ là cung cấp dinh dưỡng, mà còn là mang lại sự thoải mái và an ủi cho mọi người. Cô tận dụng những loại thực vật hoang dã mà cô đã thu thập từ khu rừng, nấu thành một nồi súp nóng hổi. Hương thơm lan tỏa, kéo theo những ánh mắt mệt mỏi nhưng đầy hy vọng của các thành viên trong nhóm.

**Minh Huy**—người phòng thủ cốt cán của nhóm—đi tới gần, ngồi xuống bên cạnh bếp lửa. "Cô thật giỏi trong việc này," anh nói, mắt nhìn vào nồi súp bốc khói. "Không chỉ giỏi trong việc trồng trọt, mà còn nấu ăn tuyệt vời."

Mai cười khẽ. "Tôi chỉ làm những gì có thể để giúp mọi người thôi. Ai cũng có vai trò của mình, phải không?"

Minh Huy gật đầu, ánh mắt anh trở nên nghiêm túc hơn. "Đúng vậy. Trong nhóm này, mỗi người đều có một giá trị riêng, không ai là vô dụng cả. Dù là chiến đấu hay hỗ trợ, tất cả đều quan trọng."

---

Khi bữa tối kết thúc, cả nhóm tụ họp xung quanh bếp lửa, nghe tiếng rì rầm của côn trùng trong rừng. Bầu trời đêm trải dài trên cao, với những ngôi sao lấp lánh như những dấu hiệu hy vọng. Hoàng Long ngồi đối diện Ngọc Mai, mắt anh lặng lẽ quan sát mọi người, nhưng ánh nhìn dừng lại ở cô lâu hơn một chút. Anh không thể phủ nhận rằng, dù Mai không phải là chiến binh mạnh mẽ, nhưng sự hiện diện của cô đã làm thay đổi không khí của cả nhóm. Cô là sợi dây gắn kết, là người mang đến sự bình yên giữa những giây phút hiểm nguy.

Sau một lúc im lặng, Hoàng Long lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh. “Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu xây dựng các công trình phòng thủ. Thung lũng này có tiềm năng, nhưng nếu không có hàng rào bảo vệ và hệ thống cảnh báo, chúng ta sẽ dễ dàng trở thành mục tiêu của lũ quái vật.”

Ngọc Mai lắng nghe, nhưng trong lòng cô đang suy nghĩ về tương lai của thành phố mà họ sẽ xây dựng. Cô đã nhìn thấy những vùng đất hoang tàn, những người dân nghèo khó và khổ cực vì bị lũ quái vật tấn công liên tục. Cô mơ về một nơi mà mọi người có thể sống trong bình yên, nơi mà không ai phải lo lắng về cái chết hay sự hủy diệt. Một nơi mà cô có thể trồng trọt, nấu ăn và chăm sóc cho tất cả mọi người. Một thành phố của hy vọng và hạnh phúc.

---

Sáng hôm sau, mọi người bắt tay vào công việc xây dựng các công trình phòng thủ và tổ chức lại khu vực sinh hoạt. **Bảo Anh**, một cô gái thông minh và nhanh nhẹn trong nhóm, dẫn đầu việc lập kế hoạch xây dựng. Cô nhanh chóng phân chia công việc cho từng người, từ việc dựng lều trại đến việc khai thác tài nguyên từ rừng xung quanh.

"Chúng ta cần phải tận dụng tối đa những gì có trong tự nhiên," Bảo Anh giải thích. "Những loại cây cứng cáp này có thể được dùng làm hàng rào, trong khi đất đá ở đây rất phù hợp để xây dựng các công trình kiên cố."

Hoàng Long gật đầu đồng ý, nhưng ánh mắt anh vẫn hướng về Ngọc Mai. "Mai, cô có nghĩ rằng có thể trồng được các loại cây lương thực ở đây không?"

Ngọc Mai bước tới gần, cúi người kiểm tra đất dưới chân. Cô lặng lẽ cảm nhận đất mềm mịn, giàu dưỡng chất. "Tôi nghĩ rằng có thể. Đất ở đây rất tốt, nếu chúng ta có thời gian và nguồn giống, tôi tin rằng chúng ta có thể tự cung tự cấp."

Nghe vậy, Hoàng Long mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi từ anh. "Vậy là chúng ta có cơ hội. Cảm ơn cô, Mai."

Những ngày tiếp theo, cả nhóm làm việc không ngừng nghỉ. Từng viên đá, từng cành cây được đặt vào đúng chỗ, tạo nên nền móng cho thành phố mới. Ngọc Mai bận rộn với việc chuẩn bị đất trồng, xây dựng những khu vườn nhỏ xung quanh khu trại, nơi cô có thể bắt đầu trồng rau và cây ăn quả.

---

Thời gian trôi qua, cuộc sống dần ổn định hơn. Mỗi buổi sáng, ánh mặt trời chiếu rọi lên thung lũng, mang theo một luồng sinh khí mới. Ngọc Mai cảm thấy mình như đang sống trong một giấc mơ, nơi cô có thể cùng mọi người xây dựng một cộng đồng bền vững. Dù khó khăn còn nhiều phía trước, nhưng cô biết rằng chỉ cần tất cả cùng chung tay, không có gì là không thể.

Nhưng đằng sau sự bình yên tạm thời ấy, luôn có mối đe dọa từ lũ quái vật. Ngày nào đó, chúng sẽ quay lại, và lần này, trận chiến sẽ không dễ dàng như trước.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play