Sau cuộc chiến gian nan với lũ quái vật, Ngọc Mai cùng nhóm của mình cuối cùng cũng thoát khỏi vùng nguy hiểm và tiến vào khu rừng rậm rạp. Ánh nắng le lói xuyên qua tán lá, tạo ra một không gian âm u nhưng cũng đầy bí ẩn. Mọi người dừng chân, thở phào nhẹ nhõm sau trận chiến khốc liệt, nhưng ai cũng hiểu rằng đây mới chỉ là khởi đầu.

**Hoàng Long**—thủ lĩnh mạnh mẽ của cả nhóm—đứng thẳng, ánh mắt sắc bén quét qua từng khuôn mặt. “Chúng ta cần phải di chuyển nhanh. Lũ quái vật có thể theo dấu bất kỳ lúc nào, và ta không thể liều lĩnh ở một chỗ quá lâu,” anh nói, giọng anh trầm nhưng đầy quyết đoán.

Ngọc Mai nhìn quanh, thấy mọi người đều đã thấm mệt. Một số người bị thương, số khác đang kiệt sức, nhưng không ai muốn tỏ ra yếu đuối. Cô biết rằng họ không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc tiến về phía trước. Trong thế giới này, sự sống sót không chỉ phụ thuộc vào sức mạnh mà còn vào sự kiên cường và khả năng phối hợp.

**Minh Huy**, một người chuyên về phòng thủ, chậm rãi bước đến gần Ngọc Mai, ánh mắt anh lo lắng. “Chúng ta có thể không trụ được lâu nữa nếu không tìm thấy một nơi an toàn hơn.”

Ngọc Mai gật đầu, cảm nhận rõ ràng nỗi lo lắng lan tỏa trong lòng. Nhưng thay vì để nó lấn át, cô quyết định tập trung vào việc mà cô có thể làm tốt nhất: chăm sóc và bảo vệ những người xung quanh mình. “Tôi sẽ kiểm tra lại nguồn nước và chuẩn bị thức ăn cho mọi người. Cần phải giữ cho tinh thần và thể lực ổn định,” cô nói nhẹ nhàng, giọng cô đầy sự kiên định dù tình thế nguy nan.

---

Đêm buông xuống khi cả nhóm đã tiến sâu vào rừng. Họ dừng chân bên một dòng suối nhỏ, quyết định cắm trại qua đêm. Lửa trại bập bùng, ánh sáng phản chiếu lên những khuôn mặt mệt mỏi nhưng vẫn quyết tâm.

**Phương Nghi**, một trong những thành viên hỗ trợ, đến gần Hoàng Long để thảo luận chiến lược cho ngày mai. “Thung lũng phía trước có thể là một nơi lý tưởng để xây dựng căn cứ, nhưng chúng ta sẽ phải vượt qua một dãy núi đầy những sinh vật nguy hiểm. Anh nghĩ sao?”

Hoàng Long trầm ngâm một lúc trước khi trả lời. “Chúng ta không có lựa chọn khác. Nếu tiếp tục di chuyển mà không có nơi trú ẩn cố định, cả nhóm sẽ kiệt sức trước khi đối mặt với những trận chiến lớn hơn.”

Minh Huy xen vào cuộc trò chuyện. “Tôi đồng ý. Chúng ta cần một nơi an toàn, nơi có thể phòng thủ và tái lập cuộc sống. Nhưng liệu chúng ta có đủ sức vượt qua những thử thách đó không?”

Không khí căng thẳng bao trùm khi mọi người nghe những lời nói đó. Nhưng rồi, Ngọc Mai, vẫn ngồi bên bếp lửa, lên tiếng. “Chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc tin vào bản thân và đồng đội. Nếu chúng ta đã vượt qua được những thử thách đầu tiên, thì ta có thể tiếp tục. Mỗi bước đi đều là một cơ hội để tiến lên, không phải là thất bại.”

Những lời của cô vang lên như một lời động viên, khiến tinh thần của mọi người trở nên vững vàng hơn. Họ nhìn nhau, hiểu rằng chỉ có đoàn kết mới giúp họ sống sót trong thế giới khắc nghiệt này.

---

Sáng hôm sau, đoàn người bắt đầu cuộc hành trình tiếp theo. Họ tiến dần về phía dãy núi, nơi được cho là có thể dẫn đến thung lũng an toàn. Con đường trở nên gồ ghề và hiểm trở hơn khi họ tiếp cận vùng núi, nhưng mọi người đều biết rằng không thể quay đầu lại.

Minh Huy dẫn đầu nhóm phòng thủ, che chắn cho cả đoàn khỏi những nguy hiểm bất ngờ. Phương Nghi và Ngọc Mai hỗ trợ phía sau, sẵn sàng giúp đỡ những người bị thương hoặc kiệt sức. Dù không trực tiếp tham gia vào các trận chiến, Ngọc Mai biết rằng vai trò của cô cũng không kém phần quan trọng. Việc cung cấp lương thực, nước uống và tinh thần mạnh mẽ cho mọi người là yếu tố sống còn.

Khi đoàn người leo lên đỉnh núi, họ nhìn xuống thung lũng trải dài phía dưới. Đó là một khung cảnh hoang sơ, nhưng đầy tiềm năng. Những ngọn đồi xanh mướt bao quanh một dòng sông lớn, và các khu vực đất bằng phẳng trải dài ra trước mắt. Hoàng Long nở một nụ cười nhẹ. “Đây rồi. Đây sẽ là ngôi nhà mới của chúng ta.”

---

Nhưng niềm vui chưa kịp lan tỏa thì một tiếng rít chói tai vang lên từ phía rừng rậm. Từ xa, lũ quái vật bắt đầu lao ra, ánh mắt chúng đỏ ngầu và đầy thù hận. Chúng tràn lên như một làn sóng đen tối, phá vỡ bầu không khí yên bình của buổi sáng.

“Chuẩn bị chiến đấu!” Hoàng Long ra lệnh, giọng anh vang lên khắp không gian.

Minh Huy và các chiến binh khác nhanh chóng tạo thành hàng rào bảo vệ. Lũ quái vật đã quá quen thuộc với họ, nhưng lần này, chúng đông hơn, hung hãn hơn và không cho thấy dấu hiệu dừng lại. Cả nhóm đã chiến đấu trong nhiều ngày qua, nhưng không thể ngờ rằng cuộc tấn công lần này lại dữ dội đến vậy.

Ngọc Mai đứng ở phía sau, mắt cô quan sát trận chiến. Cô muốn giúp đỡ, nhưng hiểu rõ rằng mình không có sức chiến đấu như các thành viên khác. Dù vậy, cô không thể chỉ đứng yên nhìn những người bạn của mình đối mặt với nguy hiểm.

Cô nhanh chóng gom các vật liệu còn sót lại trong ba lô của mình để tạo ra một số dụng cụ sơ cứu tạm thời, sẵn sàng hỗ trợ những người bị thương. Cô biết rằng vai trò của mình không phải là chiến đấu mà là giữ vững hậu phương.

---

Trận chiến kéo dài suốt nhiều giờ. Lũ quái vật cứ như vô tận, nhưng nhờ sự phối hợp ăn ý giữa các thành viên, từng con một lần lượt bị tiêu diệt. Minh Huy bảo vệ tuyến đầu, chặn đứng những cú tấn công mạnh mẽ, trong khi Phương Nghi dùng phép thuật hỗ trợ từ xa, giữ cho cả nhóm không bị mất quá nhiều máu.

Ngọc Mai không ngừng di chuyển giữa các chiến binh, cung cấp nước và thuốc cho những ai cần. Dù không thể tham gia trực tiếp vào cuộc chiến, cô vẫn cảm thấy mình là một phần quan trọng của đội. Cô biết rằng mỗi hành động nhỏ của mình đều góp phần vào chiến thắng chung.

Cuối cùng, lũ quái vật cũng bị tiêu diệt hoàn toàn. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ai dám chủ quan. Đây chỉ mới là một trong vô số những trận chiến mà họ sẽ phải đối mặt trong tương lai.

Hoàng Long tiến đến trước đoàn, nhìn quanh mọi người. “Chúng ta đã vượt qua được một trận chiến nữa, nhưng đây chỉ mới là khởi đầu. Thung lũng này sẽ là nơi chúng ta bắt đầu lại từ đầu, nhưng để tồn tại, chúng ta cần nhiều hơn thế. Chúng ta cần sự đoàn kết, lòng dũng cảm và khả năng chịu đựng để vượt qua mọi khó khăn.”

Ngọc Mai đứng từ xa, nhìn ngôi làng tương lai của họ. Cô biết rằng con đường phía trước sẽ đầy gian nan, nhưng cô cũng biết rằng với lòng kiên trì và sự quyết tâm, họ sẽ vượt qua tất cả.

---

Buổi chiều hôm đó, dưới ánh hoàng hôn, cả nhóm bắt đầu công việc xây dựng căn cứ mới. Những tiếng cười nói vang lên, đan xen cùng tiếng búa đập gỗ. Ngọc Mai cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cô biết rằng đây là nơi mà mọi người sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn và xây dựng lại một tương lai tốt đẹp hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play