Thời gian trôi qua, mỗi ngày trôi qua trong thung lũng càng trở nên ấm áp và tràn đầy hy vọng. Thành phố nhỏ của họ đang dần thành hình. Những bức tường gỗ bao quanh căn cứ đã dựng xong, khu vườn của Ngọc Mai bắt đầu xanh mướt với những luống rau non, và mọi người dường như đã tìm thấy nhịp sống mới sau những ngày đấu tranh và hoang mang. Tuy nhiên, không ai quên được nhiệm vụ thực sự của mình. Từng thành viên trong nhóm luôn nhớ rằng, ngoài kia vẫn còn những thế lực thù địch và lũ quái vật nguy hiểm chực chờ.
Buổi sáng trong thung lũng hôm nay bình yên, sương mờ lơ lửng trên những ngọn cây, và không gian yên ả đến lạ thường. Ngọc Mai, như thường lệ, đứng bên những luống rau của mình, đôi tay cô chăm chút cho từng cây một cách cẩn thận. Trong khoảnh khắc này, cô cảm thấy mình thuộc về nơi này, về thành phố mà cô và mọi người đang cùng nhau xây dựng.
Trong khi đó, **Hoàng Long** và **Minh Huy** đã bắt đầu huấn luyện quân sự cho các thành viên trong nhóm. Lực lượng của họ tuy nhỏ, nhưng với sự kiên cường và kỹ năng được rèn luyện từng ngày, tất cả đều sẵn sàng đối mặt với bất kỳ cuộc tấn công nào.
"Chúng ta cần cải thiện khả năng phòng thủ, đặc biệt là khu vực phía tây," Hoàng Long nói khi cùng Minh Huy kiểm tra các công trình. "Quái vật thường tấn công từ phía đó, và nếu không cẩn thận, chúng sẽ xuyên qua phòng tuyến."
Minh Huy gật đầu, đôi mắt sắc bén như của một chiến binh dày dặn kinh nghiệm. "Chúng ta sẽ tăng cường lực lượng ở đó. Nhưng điều quan trọng là phải có người đủ sức bảo vệ trong những trận chiến dài hơi. Tôi tin rằng mọi người trong nhóm đều đã tiến bộ, nhưng liệu chúng ta có đủ khả năng để đương đầu với cuộc chiến sắp tới?"
---
Ngọc Mai trở về căn cứ sau buổi sáng làm việc tại khu vườn. Khi cô bước qua cổng chính, cô bắt gặp **Bảo Anh** và **Phương Nghi** đang bận rộn với việc nghiên cứu kế hoạch phòng thủ. Bảo Anh là một trong những người thông minh nhất trong nhóm, với khả năng lên kế hoạch chiến thuật vượt trội. Cô ấy luôn tỏ ra điềm tĩnh và quyết đoán, điều này giúp mọi người cảm thấy an tâm hơn khi nghe theo những chỉ dẫn của cô.
"Mai," Bảo Anh gọi cô lại, đôi mắt tinh anh sáng lên khi nhìn thấy cô bạn. "Tôi muốn hỏi cô về một số loại cây trồng mà chúng ta có thể sử dụng để tăng cường khả năng bảo vệ căn cứ. Cô nghĩ liệu có loại cây nào có thể dùng làm hàng rào tự nhiên không?"
Ngọc Mai ngồi xuống bên cạnh Bảo Anh, tay vuốt nhẹ mớ giấy tờ mà Bảo Anh đang làm việc. "Tôi nghĩ chúng ta có thể trồng những loại cây có gai xung quanh tường rào. Nó sẽ tạo ra một lớp bảo vệ tự nhiên và khó xâm nhập hơn. Ngoài ra, chúng ta có thể kết hợp với những cây thảo dược, vừa dùng để chữa trị, vừa có thể làm bẫy độc nếu cần."
Phương Nghi lắng nghe một cách chăm chú, gật đầu tán đồng. "Đó là một ý kiến hay. Chúng ta có thể sử dụng mọi thứ có trong tự nhiên để bảo vệ mình."
---
Mặt trời bắt đầu lặn xuống, ánh hoàng hôn nhuốm vàng cả vùng thung lũng. Tuy bình yên, nhưng mọi người trong nhóm đều cảm thấy một sự bất an lan tỏa trong không khí. Dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, họ vẫn biết rằng kẻ thù ngoài kia đang ngày càng mạnh mẽ hơn. Đặc biệt là sau những tin tức nhận được từ các nhóm người sống sót khác qua hệ thống trò chuyện trong game.
**Trung Kiên**, người liên lạc chính của nhóm, đã tiếp nhận nhiều tin nhắn từ các nhóm khác. Anh báo cáo lại với Hoàng Long và mọi người, giọng anh nghiêm trọng hơn bao giờ hết. "Tình hình không tốt. Có tin rằng một nhóm quái vật khổng lồ đang di chuyển về hướng này. Họ đã phá hủy ít nhất hai thành phố khác trong game. Chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất."
Những lời nói của Trung Kiên khiến không khí trở nên nặng nề. Mọi người nhìn nhau, ánh mắt lo lắng nhưng không hề run sợ. **Linh Đan**, một trong những thành viên mạnh mẽ nhất trong nhóm, vỗ vai Minh Huy và nói: "Chúng ta sẽ không để thành phố này rơi vào tay quái vật. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi tin rằng chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng."
Ngọc Mai lặng lẽ đứng bên cạnh bếp lửa, tay cô vô thức siết chặt chiếc muỗng khi nghe những lời Trung Kiên nói. Cô biết trận chiến này sẽ không dễ dàng, nhưng cô cũng biết rằng không có gì quan trọng hơn sự đoàn kết của cả nhóm. Dù cô không mạnh mẽ như những chiến binh khác, nhưng cô sẽ làm mọi thứ trong khả năng để bảo vệ thành phố và những người bạn của mình.
Hoàng Long đứng dậy, bước ra giữa vòng tròn, ánh mắt anh quét qua mọi người. "Đúng, tình hình khó khăn, nhưng chúng ta đã vượt qua nhiều trận chiến. Đây không phải là trận chiến đầu tiên, và chắc chắn không phải là trận chiến cuối cùng. Chúng ta đã sẵn sàng, và chúng ta sẽ không để kẻ thù phá hủy những gì chúng ta đã xây dựng."
Anh dừng lại một chút, rồi nhìn thẳng vào Ngọc Mai. "Mai, cô là trái tim của nhóm. Nếu không có cô, chúng ta sẽ không thể trụ vững đến ngày hôm nay. Cô đã mang lại cho chúng ta sự bình yên và niềm tin. Hãy tiếp tục giữ vững điều đó."
Ngọc Mai đỏ mặt, cảm thấy xúc động trước những lời nói của Hoàng Long. Dù cô chỉ là một người hỗ trợ, nhưng cô biết rằng vai trò của mình quan trọng như bất kỳ ai khác trong nhóm. "Tôi sẽ không để mọi người thất vọng. Tôi sẽ làm mọi thứ để giúp đỡ các bạn."
Hoàng Long gật đầu, ánh mắt anh đầy sự quyết tâm. "Tốt lắm. Tất cả hãy chuẩn bị cho trận chiến. Chúng ta sẽ bảo vệ thành phố này đến cùng."
---
Đêm hôm đó, mọi người chuẩn bị cho cuộc tấn công sắp tới. Khu vực phòng thủ được tăng cường, vũ khí và công cụ chiến đấu được chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng điều khiến Ngọc Mai lo lắng nhất không phải là lũ quái vật, mà là tương lai của những người dân trong thành phố. Cô biết rằng trận chiến này sẽ quyết định số phận của tất cả mọi người.
Trong giấc ngủ chập chờn của mình, cô mơ về một thành phố đầy ánh sáng, nơi không còn chiến tranh hay chết chóc. Một thành phố mà tất cả mọi người đều có thể sống hạnh phúc và bình yên. Nhưng để đạt được điều đó, cô biết rằng mọi người phải chiến đấu, phải đoàn kết và không được từ bỏ.
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, mọi người đã sẵn sàng cho trận chiến. **Thành Nam**, **Văn Tài**, và **Khánh Duy**—những chiến binh dũng cảm nhất trong nhóm—đứng ở tiền tuyến, ánh mắt họ sáng rực với quyết tâm bảo vệ thành phố. Ngọc Mai, Phương Nghi, và Bảo Anh đứng ở hậu phương, sẵn sàng cung cấp hỗ trợ.
Cuộc tấn công sắp bắt đầu, và họ biết rằng trận chiến này sẽ là một trong những trận chiến khốc liệt nhất mà họ từng đối mặt. Nhưng với sự đoàn kết và quyết tâm, họ tin rằng mình sẽ vượt qua được tất cả.