Phương Thanh Nghiên biết, người tới tìm cô nhất định không phải là Tần Kiệt mà là Lâm Khiên.
Cũng thật trùng hợp, gần đây cô vừa mới nhớ tới Lâm Khiên thì hôm nay đã biết được tin tức của hắn.
Cô còn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ qua lại với người này nữa.
Trong lòng Phương Thanh Nghiên hiểu rõ, liền gật gật đầu, nói: "Cháu biết rồi, cảm ơn chú Củng."
Cô xưng hô như vậy ngược lại làm cho Củng Kiến Trung có chút ngượng ngùng, hình như quan hệ hai nhà khá xa lạ.
Trên thực tế thì ông ta với Tần Tú Lan đã ly hôn, không có khả năng thân thiết như trước với hai mẹ con họ.
Nhưng mà, ông ta cũng không có lựa chọn nào khác.
Tần Tú Lan đã hoàn toàn nổi điên, trong nhà mỗi ngày đều phát sinh cãi vã, con trai trưởng thành cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, mình cần phải đưa ra quyết định.
Tới cổng thôn Sơn Tuyền thì mỗi người một ngả.
Cung Cương lái xe dừng ở cổng thôn Sơn Tuyền, chuẩn bị đón hai mẹ con đi đến thôn Thương Thủy tảo mộ cho Phương Chí Cường.
Phương Thanh Nghiên tạm biệt Củng Kiến Trung, cô quyết định chuyện của Lâm Khiên hoãn lại một chút rồi nói sau.
Tính cách của hắn cô cũng biết, không phải người sẽ dễ dàng buông tha, trong khoảng thời gian ngắn nhất định sẽ không rời đi.
Cô với mẹ đi tảo mộ trước, sau đó đi tìm hắn cũng không muộn.
Cung Cương lái xe đến thôn Thương Thủy.
Trước tiết Thanh Minh có một trận mưa, trên con đường nhỏ thôn quê, không khí ẩm ướt, tản ra mùi bùn đất.
Nghĩa trang thôn Thương Thủy ở phía sau núi, đường xá quá mức chật hẹp gập ghềnh, không lái xe lên được.
Phương Thanh Nghiên để Cung Cương ngồi ở trong xe chờ, cô và mẹ lên núi.
Hai mẹ con mang theo rất nhiều đồ cúng, chậm rãi đi lên núi.
Mỗi lần đến đây, trên mặt Tần Thục Huệ luôn mang theo vài phần sầu não.
Bà vốn dĩ có chút trách cứ chuyện chồng giấu mình sự thật, mang Phương Thanh Nghiên về nuôi dưỡng.
Loại cảm giác bị người ta lừa mà mình chẳng hay biết gì cũng không dễ chịu.
Nếu không phải vì như vậy thì bà cũng sẽ không phải chịu nhiều oan ức không cần thiết như thế.
Nhưng sau khi ra tòa bà mới từ trong miệng Viên Hồng Huy biết được, Phương Chí Cường là sợ bà không thể sinh con được nữa liền dùng hết sức muốn giấu diếm sự thật này, cho nên mới mang Phương Thanh Nghiên về, coi như con gái của mình nuôi lớn.
Trong thôn quá hà khắc với phụ nữ, nhất là phụ nữ không thể sinh con, đó là gà mái không thể đẻ trứng.
Trước kia lúc bà chưa mang thai thường bị Lưu Bội Trân trách móc nặng nề.
Khi ấy Lưu Bội Trân luôn soi mói bà.
Vì khi còn bé bà phải chịu không ít khổ, thân thể cũng tương đối yếu nên mãi vẫn không mang thai được, sau khi mang thai cũng vô cùng yếu ớt, gân như không thể làm được chuyện gì.
Bởi vậy Lưu Bội Trân vô cùng ghét bà, luôn miệng mắng chửi, còn mời cái gọi là thần y đến trị liệu cho bà.
Khi đó, một ngày bà phải uống mấy chén thuốc Đông y, nên thân thể mới càng ngày càng kém...
Có thể như vậy, Phương Chí Cường cảm thấy áy náy với bà nên mới làm ra sự việc hoang đường như vậy!
Trước kia Tần Thục Huệ vì chuyện mình không thể sinh con nữa mà cảm thấy tự ti, nhưng hiện tại bên cạnh bà có Hồng Minh Viễn, tất cả tự ti đều tiêu tan hết.
Hồng Minh Viễn cũng không vì thế mà ghét bỏ bà, ông ấy nói hai người ở cùng một chỗ, quan trọng nhất là phải sống thật hạnh phúc.
Hiện tại Tân Thục Huệ cảm thấy cuộc sống có bôn ba, có quá nhiều chuyện rất muốn đi làm, phải thừa dịp còn có tinh lực đi hoàn thành từng cái một!
Bây giờ bà cảm nhận được hạnh phúc và vui vẻ mà mấy chục năm qua đều không có.
Hai mẹ con tới trước mộ, Phương Thanh Nghiên nghe thấy mẹ đang lẩm bẩm nói một câu gì đó, giọng rất nhỏ, càng giống như là nỉ non.
Hình như là đang nói: Cảm ơn.
Sau đó, Tần Thục Huệ cười nói với cô: "Sau này chúng ta sẽ không tới nơi này tảo mộ nữa."
Phương Thanh Nghiên có chút không kịp phản ứng: "Vì sao?"
"Chú Hồng của con vào lúc này tâm tình rất sa sút, mẹ muốn ở bên cạnh ông ấy nhiều hơn!" Tân Thục Huệ vừa cười vừa nói.
Ba mẹ Hồng Minh Viễn mất sớm, tiết Thanh Minh ông ấy cũng phải đi tảo mộ cho ba mẹ mình nên hai người họ cũng chỉ có thể tách ra.
Kết hôn hai năm, mỗi lần đến tiết Thanh minh Tần Thục Huệ đều tới chỗ Phương Chí Cường tảo mộ, còn chưa từng đi cùng Hồng Minh Viễn một lần.
Người đã mất đáng để tế bái và tưởng nhớ, cho nên càng nên quý trọng người còn sống.
Phương Thanh Nghiên hiểu được ý của mẹ cô, cười gật gật đầu: "Mọi chuyện đều nghe mẹ!"
Sau đó, hai mẹ con bày đồ cúng lên trước mộ Phương Chí Cường, có hoa quả, có rượu ngon.
Phương gia đã tới quét qua mộ một lần cho nên trước mộ rất sạch sẽ, các cô chỉ nhặt đi một ít lá cây rơi lả tả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT