Củng Kiến Trung chuyển mắt nhìn đến cô ta, ông có chút lưỡng lự, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh nói.

“Tú Lan, chúng ta ly hôn đi."

Sau câu nói này tình trạng ở đây lập tức rơi vào hỗn loạn.

Phương Thanh Nghiên thừa dịp Tần Tú Lan còn chưa bộc phát, liên lôi kéo mẹ mình cùng bà ngoại đi ra khỏi nhà.

Trong phòng hiện tại chỉ còn có tiếng khóc rống của Tần Tú Lan, tiếng đồ đạc bị đập hỏng, cùng với tiếng của Tân Mỹ Vân khuyên nhủ... Nhưng lại không có bất cứ thanh âm nào của Củng Kiến Trung.

Tần Thu Phượng vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Kiến Trung lần này cũng đã bị dồn đến đường cùng rồi, một khi cậu ta đã quyết định thì tuyệt đối cũng sẽ không quay đầu."

Tần Thục Huệ nói: "Chúng ta không đi khuyên nhủ nữa sao?”

"Chuyện nên nói đều đã nói hết rồi, con cũng thấy thái độ của Kiến Trung rồi đó, hiện tại ngay cả cãi nhau cậu ta cũng lười cãi, đây đúng thật là nản lòng thoái chí rồi." Tân Thu Phượng sau khi thở dài một hơi, liền tiếp tục nói: "Quên đi, chuyện của hai vợ chồng bọn họ, chúng ta cũng đừng nhúng tay vào.

Phương Thanh Nghiên cũng khuyên nhủ: "Mẹ, chúng ta chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được, chuyện của dì út mẹ cũng đã cố gắng hết sức rôi, nếu hôm nay hôn nhân của hai người bọn họ thật sự phải đi đến bước cuối cùng thì cũng không phải là lỗi của mẹ."

Tần Thục Huệ nghe bọn họ nói vậy cũng đành phải gật đầu.

Ước chừng qua khoảng một khắc đồng hồ, động tĩnh trong phòng mới yên tĩnh lại, sau đó chỉ có tiếng khóc nức nở đè nén của Tần Tú Lan, cùng với giọng nói của Tần Mỹ Vân thỉnh thoảng ôn nhu khuyên giải một vài câu.

Củng Kiến Trung đẩy cửa ra đi ra, sắc mặt của ông cũng vô cùng khó coi, một bên gò má hiện tại còn sưng lên, nhìn sơ cũng thấy được năm dấu tay rõ ràng, trên cổ thậm chí còn có vài vết máu thật nhỏ, giống như là bị ai đó dùng tay cào qua.

Nhưng bộ dáng của ông ấy lại giống như hoàn toàn được buông lỏng.

"Mẹ..." Lời nói vừa đến bên miệng thì ông liên dừng lại, ngay lập tức sửa miệng nói: "Dì Tần, lại làm phiên mọi người rồi."

Tần Thu Phượng cười cười, nói: "Lời này của cậu cũng quá khách khí rồi."

Củng Kiến Trung có chút xấu hổ nói: "Là cháu đã nuốt lời, không thể chiếu cố Tú Lan cả đời được nữa.

Nhưng tình huống hiện tại của cháu thì mọi người cũng biết, việc ly hôn đối với cháu và cô ấy mới là tốt nhất, sau này cô ấy cũng không cần phải nghi thần nghi quỷ cháu sẽ phản bội gia đình nữa."

"Tôi biết, chuyện này cũng không thể trách cậu được." Tân Thu Phượng an ủi đối phương một câu.

Củng Kiến Trung thu hồi tâm mắt, cúi đầu đi ra ngoài sân, nhưng khi đi đến bên cạnh Phương Thanh Nghiên thì dừng bước một chút: "Đúng rồi, có một chuyện dượng thiếu chút nữa quên nói cho cháu biết.

Lúc dượng tới đây liền đụng phải một người, nếu nhớ không lầm thì người đó chính là vệ sĩ của người bạn trước đây của cháu, hắn hình như đang nói chuyện với Viễn ca."

Phương Thanh Nghiên nghe vậy liền có chút sửng sốt: "Ý của dượng là người trước đây từng giúp chúng ta diễn trò trước mặt Viên Hồng Huy sao?”

Củng Kiến Trung rất khẳng định, nói: "Dượng vẫn còn nhớ mặt của cậu bé đó, hơn nữa khi nấy đám người đó còn lái chiếc xe Nissan công tước đời cũ kia nên mới nhớ tới.

Bọn họ hình như muốn hỏi thăm tin tức của cháu, nhưng Viễn ca cảm thấy bọn họ có điểm khả nghi, cho nên cũng không có nói cho họ biết cháu đang ở đâu, anh ấy còn đem người đuổi đi!"

Thật ra ông cũng không xác định Phương Thanh Nghiên có nguyện ý gặp người kia hay không, cho nên mới không ra mặt, mà là đi nói cho Phương Thanh Nghiên biết trước một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play