Lúc này, Cung Cương đi tới: "Chị dâu, có một chiếc xe chạy tới nói là muốn tìm Thanh Nghiên..."
"Xe gì?" Tân Thục Huệ cảm thấy có chút kỳ quái nói.
Đầu năm nay người có thể có xe để lái cũng rất ít, nhất là ở vùng nông thôn nghèo này.
Cung Cương nói: "Là một chiếc Ni Tang công tước màu đen."
Phương Thanh Nghiên cười nói: "Là bạn con, con đi xem trước, chú Cung ở lại với mẹ cháu nhé."
Cô có chút không yên tâm để mẹ ở một mình, hơn nữa đường xuống núi còn tương đối trơn.
Cung Cương cười ha hả: "Được rồi, cháu yên tâm đi đi."
Phương Thanh Nghiên liền đi về phía chân núi, cô có chút kinh ngạc, Lâm Khiên vậy mà lại có thể tìm được nơi này.
Nhưng nghĩ lại thì thấy thật ra muốn biết những chuyện này cũng không khó, đến đây tảo mộ vào dịp tiết Thanh Minh là thói quen của cô và mẹ.
Đang miên man suy nghĩ, đối diện đụng phải một bà lão.
Bà lão kia chân giống như là có chút khập khiễng, bước đi run run, không cẩn thận liền ngã sấp xuống đất.
Phương Thanh Nghiên nhanh chóng chạy tới, đỡ người dậy: "Bà ơi, bà không sao chứ?"
Bà lão kia ôm một chân, sắc mặt tái nhợt, lại lắc đầu nói: "Bà không sao, cô bé, cám ơn cháu!"
Dứt lời, bà ấy muốn mượn lực đỡ của Phương Thanh Nghiên để đứng lên, nhưng có thể là do trẹo chân, thân thể mới chống lên được một nửa liền kêu một tiếng ngã xuống đất.
Phương Thanh Nghiên chỉ có thể dùng sức đỡ lấy bà ấy, nói: "Bà đừng gắng gượng, cẩn thận bị thương đến xương cốt!"
"Không sao, không sao, cháu không để ý, bà có thể tự đi được..." Bà lão có chút quật cường, nhưng không lay chuyển được Phương Thanh Nghiên, chỉ có thể ngồi xuống dưới đất.
Phương Thanh Nghiên cũng không có khả năng mặc kệ bà ấy như vậy, liền hỏi: "Sao bà lại ở chỗ này một mình, người nhà của bà đâu rồi?"
Bà lão nói mình tới tảo mộ cho bạn già, con trai con gái gì gì đó đều ở nơi khác không trở về.
Kết quả lúc lên núi không may bị trật chân mà bà cũng không để ý, cứ kiên trì đi lên.
Nào biết giữa đường bị ngã một cái, ngược lại dẫn đến bị thương càng nặng hơn.
Phương Thanh Nghiên liền nhìn thoáng qua mắt cá chân của bà ấy phát hiện đã bị sưng đỏ lên, cô nghĩ nghĩ, liền nói: "Bà ơi, hiện tại bà phải đi điều trị trước, chờ khỏi rồi mới có thể đi thăm bạn già của bà.
Hay là bây giờ bà ở chỗ này chờ một lát, cháu đi gọi người đến giúp bài!"
Bà lão cực kỳ cảm động, đầu tiên là nói tiếng cám ơn, sau đó nói: "Cô bé, không cần phải phiền phức như vậy đâu, bà nghỉ một lát là ổn thôi.
Nếu như không vội, cháu có thể tìm giúp túi của bà trước được không? Vừa rồi lúc ngã sấp xuống hình như bị rơi mất ví tiền, trong đó có ảnh chụp duy nhất của bà cùng với bạn già...
Phương Thanh Nghiên không nghi ngờ gì, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng ví tiền đâu, có thể là theo sườn núi rơi xuống phía dưới.
Vì thế, sau khi cô hỏi hình dáng ví tiền của bà lão liền để cho bà ngồi ở chỗ này chờ, tự mình xuống phía dưới tìm.
Trong núi cỏ cây rất nhiều, che kín gần hết đường lên núi, muốn tìm một ví tiền nhỏ ở chỗ này cũng không dễ.
Vẻ mặt Phương Thanh Nghiên chuyên chú nên nhất thời cũng không chú ý tới, có một bóng đen đang đến gần...
Khi cô nhận ra có người lạ đang đến gần, cô như có phản xạ điều kiện phản kích lại!
Nhưng khoảng cách quá gần, Phương Thanh Nghiên căn bản không thể động tay động chân, ngay tại lúc cô cùng người nọ đang giằng co bỗng lại có thêm người vọt lên, bịt mũi, bịt miệng của cô lại.
Phương Thanh Nghiên theo bản năng ngừng thở, nhưng không kịp, trước mắt một mảnh mơ hồ, ý thức cũng dần dần bay xa...
Chàng trai ngồi trong xe, cảm giác nếu mình phải đợi thêm mười phút nữa thì đỉnh đầu sẽ mọc nấm.
Hắn kéo kéo cổ áo, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, kim phút đã xoay được gân nửa vòng, hai mươi phút đã trôi qua.
Mở cửa sổ xe nhìn từ chân núi nhìn lên trên, đi qua đi lại một chuyến ở ngọn núi nát này hình như cũng không đến hai mươi phút!
Tần Kiệt cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhịn không được nhỏ giọng nói thâm: "Có phải là cô ấy không muốn gặp cậu không?”
Chàng trai lại theo bản năng phản bác: "Chúng tôi từng có ước định." Dừng một chút, lại nói: "Cô ấy sẽ không lừa tôi!"
Cho dù lừa hắn, đó cũng là ở trong mơ.
Đêm phẫu thuật xong, hắn có một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, hắn đổi tên thành Lục Khiên, hơn nữa gặp được con gái nhỏ của Phương gia đã trở về ở Bắc Kinh.
Phương gia ở thủ đô đương nhiên khác với Phương gia ở huyện Nam Hương.
Nhưng mà, Phương Thanh Nghiên lại trở thành con gái nhỏ của Phương gia.
Cô gái xinh đẹp nhưng thần sắc lại lạnh lùng, trong ánh mắt một mảnh tĩnh mịch cùng hờ hững.
Tất cả mọi người nói, đó là con gái riêng của chú Phương, vì thế mọi người nhao nhao tò mò người gọi là con gái riêng đến tột cùng trông như thế nào, trong mắt càng lộ ra vẻ khinh bỉ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT