Cô tuy rằng không thích bọn họ nói như vậy, nhưng khi nghĩ lại cũng cảm thấy Từ Phương đích thật là đáng đời.

Một mối hôn nhân tốt lại bị bà ta biến thành như vậy, hiện tại bà ta còn muốn quay đầu lại vãn hồi, không phải đã muộn rồi sao?

Sau bữa cơm tối, Tân Mỹ Vân thừa dịp em gái mình đi vào phòng nghỉ ngơi, liền cùng Tân Thục Huệ thương lượng: "Nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không được, hay là chúng ta đi tìm Kiến Trung nói chuyện một chút!"

Tần Thục Huệ cười khổ nói: "Chị cả, em thấy chị đừng nên xen vào chuyện này nữa..."

"Vậy sao được, chúng ta là chị em phải giúp đỡ lẫn nhau..." Tân Mỹ Vân không hiểu, nhưng bà ấy lại biết Tân Thục Huệ không phải là loại người có tính tình ích kỷ.

Tần Thục Huệ cũng không tiện đi nói cho chị mình, trong lúc bà còn đang khó xử, thì Phương Thanh Nghiên liền nói: "Dượng út thật sự không có trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, là do dì út quá mức mẫn cảm, chỉ cần vừa thấy bên người dượng út có người khác phái xuất hiện thì liền đòi khóc đòi nháo.

Trước đó dì ấy còn lâm tưởng mẹ cháu là đối tượng ngoại tình của dượng út, nháo một trận lớn ở quán.

Dì nói xem chuyện này chúng ta còn có thể làm gì được đây?”

Tân Mỹ Vân nghe xong liền lắp bắp kinh hãi, nói: "Tại sao lại đến mức như vậy?"

Tất cả đều bởi vì quá mức ỷ lại vào người khác, nên không có chuyện gì để làm.

Tình huống như Tần Tú Lan không tính là hiếm thấy, người như họ suốt ngày đều đặt hết sức lực lên chông mình, không có một chút tâm tư nào để làm chuyện khác.

Dần dà họ lại ngày càng tự ti mẫn cảm, tất nhiên cảm thấy nhìn gì cũng không vừa mắt.

Phương Thanh Nghiên thấy mẹ mình vì chuyện này mà phiền não, nên cũng đưa ra giải pháp, để cho bà đi khuyên Tần Tú Lan ra ngoài tìm một công việc gì đó hoặc là làm việc theo sở thích của mình cũng được.

Kết quả Tần Tú Lan cái gì cũng không muốn, cô ta luôn cảm thấy mình là người không có văn hóa gì, nếu đi làm công việc quá bình thường thì lại không phù hợp với thân phận phu nhân cục trưởng nào đó của mình.

Mà sở thích lớn nhất của cô ta chính là chơi mạt chược, hoặc là suốt ngày đi theo một đám tam cô lục bà, mỗi ngày đều hóng chuyện nhà người khác, mà những thứ cô ta nghe được lại toàn là những thứ oán giận cùng bất mãn của người khác đối với gia đình.

Dần dà, tâm tính có thể không trở nên bệnh hoạn được sao?

Phương Thanh Nghiên dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được, hình tượng cuồng loạn của Tần Tú Lan ở nhà là như thế nào, cũng không thể trách mỗi khi gặp dượng thì dượng đều nói cuộc sống này ông sắp sống không nổi nữa.

Cô đem đạo lý này nói cho Tần Mỹ Vân nghe một lân, Tân Mỹ Vân cũng hiểu được, xấu hổ nói: "Cũng trách chúng ta, khi đó trong nhà chỉ có con bé là nhỏ nhất, nên đã quá cưng chiều.

Chờ lát nữa chị lại đi khuyên thử em ấy."

Phương Thanh Nghiên cười cười, cô cũng biết dì cả sẽ không mặc kệ chuyện này, cho nên cô mới nhẫn nại đem sự tình nói cho bà ấy nghe.

Dù sao thì chuyện của Tần Tú Lan ai thích quản thì quản, chỉ cần đừng tới làm phiền mẹ cô là được.

Đêm đó, Tần Mỹ Vân quả nhiên đi tìm Tần Tú Lan tâm sự, trong phòng thường thường truyền đến tiếng khóc sụp đổ của Tần Tú Lan.

Tần Mỹ Vân còn gọi điện thoại cho Củng Kiến Trung, hai người không biết đang tranh chấp gì, tóm lại tâm tình vô cùng kích động.

Phương Thanh Nghiên lôi kéo mẹ đi ngủ sớm, mới không muốn quản chuyện rách nát này.

Ngày hôm sau, Củng Kiến Trung đến thôn Sơn Tuyền.

Ông mang theo một đôi vành mắt thâm quầng, bộ dáng râu ria lởm chởm, nhưng trong ánh mắt thì lại để lộ ra một tia kiên định,

Con mắt Tần Mỹ Vân sáng ngời, tranh thủ thời gian nói: "Kiến Trung, hai người cũng làm vợ chồng nhiều năm như vậy, dù sao thì người ta cũng đều nói vợ chồng đầu giường ầm ï cuối giường hòa, nếu có mâu thuẫn gì cả hai chỉ cần ngồi xuống nói với nhau một câu là được."

Tân Tú Lan mím môi, bộ dáng còn có chút không tình nguyện, nói: "Đàn ông các người đều là như vậy, tôi cũng không trách anh.

Nhưng ngay cả chuyện tôi kêu anh đừng lui tới với cô ta nữa mà anh cũng làm không được sao?"

Tần Mỹ Vân vừa nghe liền biết lời này vừa nói ra, hai vợ chồng nhà này chỉ sợ lại muốn cãi nhau, nên bà theo bản năng nhìn đến Củng Kiến Trung.

Nhưng mà, biểu tình của Củng Kiến Trung lại không có biến hóa gì, mà ánh mắt của ông cũng không có nhìn Tân Tú Lan, mà ông chỉ hướng về phía Tần Mỹ Vân thản nhiên nói: "Chị cả, chúng ta cũng đã từng nói chuyện qua, nhưng cũng không có kết quả gì.

Hiện tại tôi cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa."

Tần Tú Lan nhíu mày, tức giận nói: "Cái gì gọi là lãng phí thời gian, bây giờ ngay cả việc nói chuyện chung với tôi anh cũng thấy là đang lãng phí thời gian của mình có đúng không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play