Tần Thục Huệ hiện tại đau muốn chết, bà muốn lên tiếng nói chút gì đó, nhưng miệng Tần Tú Lan lại giống như máy phát đạn được khởi động vậy, bà ngay một câu cũng không thể chen vào.
Mắt thấy đối phương rốt cục cũng yên tĩnh lại, bà vội nói: "Tú Lan, em hiểu lầm... ;
Tần Tú Lan trợn tròn mắt, lời nói lên án cùng ủy khuất khi sắp đến bên miệng cứ như vậy kẹt ở trong cổ họng.
Chuyện Tần Thục Huệ ở cùng với chồng của cô ta đó là chuyện vĩnh viễn không thể xảy ra, bởi nếu lúc trước không có Tần Thục Huệ làm mai, cô ta cũng sẽ không có khả năng biết được người như Củng Kiến Trung.
Cô ta tuy rằng chướng mắt người chị hai này, nhưng cũng biết Tần Thục Huệ không phải là người có thể làm ra loại chuyện như vậy...
Nháo loạn một hồi, toàn bộ người trong tiệm tất nhiên đều đang chê cười cô ta.
Tần Tú Lan không thể không buông Tần Thục Huê ra, ấp úng nói: "Vậy những chuyện tôi nghe được gần đây chẳng lẻ là giả? Mọi người đều nói anh xin nghỉ để đi gặp cô ta, anh nói cho tôi nghe thử xem chuyện này là như thế nào?"
Củng Kiến Trung cũng không biết nên nói gì cho phải.
Chuyện ông giúp Tần Thục Huệ kiện tụng vẫn luôn giấu Tần Tú Lan, bởi vì hai chị em nhà này hiện đang có mâu thuẫn, mà mâu thuẫn này đến nay còn chưa giải quyết được, Tần Tú Lan lại hiểu lầm lớn đến như vậy, thật sự làm cho ông không phải phải giải thích cho vợ mình như thế nào mới tốt?
Tần Thục Huệ ngược lại rất thẳng thắn, nói: "Tất cả là do chị, Kiến Trung vì muốn giúp chúng ta thắng kiện người Phương Gia nên mới như vậy." Tần Tú Lan mở to hai mắt: "Chị, chị còn muốn kiện người Phương gia sao?"
Cho dù đánh chết cô ta cũng không nghĩ tới Tân Thục Huệ sẽ có dũng khí như vậy.
Người Phương gia không dễ chọc đâu, một đám người kia giống như du côn, lưu manh đầu đường xó chợ vậy, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt kia của Lưu Bội Trân thôi thì theo bản năng cô ta cũng đã cảm thấy sợ hãi rồi.
"Không sai, chuyện này nhắc đến cũng phải cảm ơn Kiến Trung, là cậu ấy một mực giật dây bắc cầu, giúp chị tìm được nhân chứng!" Tân Thục Huệ cảm thấy mặc dù trước đó bà cùng em gái mình có mâu thuẫn gì, thì hiện tại chồng của người ta đã không ngại gian khổ giúp mẹ con bà giải quyết được một vấn đề lớn, cho dù bà không tốt thì cũng không thể tính toán chỉ li với người ta như thế được.
Thật ra Tần Tú Lan cảm thấy đây là một chuyện tốt, lúc trước cô ta không dám lui tới với người chị hai này, chủ yếu chính là sợ đám người Phương gia, hơn nữa lúc đó thanh danh của Tần Thục Huệ lại thối như vậy, cô ta rất sợ mình và chồng sẽ bị liên lụy.
Dù sao thì chồng mình cũng làm việc ở cơ quan, nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm ông như vậy, nếu đột nhiên dính líu đến những tin đồn không hay thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến công việc, cô ta cũng không dám mạo hiểm như vậy.
"Chị thắng kiện rồi sao?"
"Thắng rồi!"
Tần Tú Lan nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thắng cũng có nghĩa là mình và chồng mình sẽ không bị liên lụy nữa, mà những tin đồn về vụ bê bối kia cũng sẽ tự sụp đổ chứ? Nhưng mà chuyện này bọn họ đều hợp tác nhau giấu mình từ đầu đến cuối, cho dù nghĩ thế nào thì trong lòng cũng không thể thoải mái được.
"Chuyện quan trọng như vậy, tại sao không ai nói với tôi một lời nào, hại tôi phải suy nghĩ lung tung như vậy?" Tần Tú Lan hạ giọng nói.
Củng Kiến Trung tự nhiên không làm gì lại bị chỉ trích một trận, tất nhiên tức giận: "Suốt ngày cô đều có bộ dáng như người bị thần kinh, tôi còn có thể nói chuyện với cô như thế nào?”
Tần Tú Lan đỏ mặt, lúc trước cô ta còn tưởng rằng Củng Kiến Trung thật sự phản bội mình, vì thế cô ta tức giận đến choáng váng, không kịp suy nghĩ được gì.
Hiện tại phát hiện tất cả đều là hiểu lầm, tâm tình tất nhiên là vô cùng vui sướng.
Trong khoảng thời gian này cô ta không ngừng nghi thần nghi quỷ, cái gì cũng giấu ở trong lòng, không thể trò chuyện cùng ai hết.
Trước kia thì còn có người nhà mẹ đẻ che chở cho, nhưng trước đó cô ta đã náo loạn một trận như vậy, quan hệ hai bên vô cùng căng thẳng, mà cô ta thì lại không có mặt mũi đi làm hòa trước.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này thôi thì cô ta đã vô cùng hối hận.
Huống hồ, từ trong xương cốt cô ta không chịu được người chị hai này suốt ngày cứ luôn khúm núm, không làm nên đại sự gì.
Nhưng mà, Tần Thục Huệ của hiện tại lại khác trước, không chỉ người trở nên xinh đẹp hơn mà còn rất biết cách ăn mặc.
Không chỉ thay đổi bề ngoài, mà cô ta còn cảm giác được từ trong xương cốt của Tần Thục Huệ lúc này lại tản ra một sự tự tin.
Tần Tú Lan không thể nói được trong lòng mình hiện tại có tư vị gì, nhưng cô †a cũng nhân cơ hội này nhanh chóng làm lòng: “Chị hai, lúc trước em nói chuyện hơi khó nghe, chị tuyệt đối đừng để ở trong lòng."
Trên mặt Tần Thục Huệ vẫn giữ một nụ cười, không tỏ thái độ gì.
Bà làm sao không để ở trong lòng được đây? Nếu những lời nói đó phát ra từ trong miệng người ngoài thì bà cũng sẽ không thất vọng cùng đau khổ như vậy, nhưng trớ trêu thay nó lại là từ miệng cô em gái ruột của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT