Nói gì thì nói, bà cũng có chút mềm lòng, nhất là khi thấy Củng Kiến Trung vì chuyện kiện tụng lần này mà không ngừng bận trước bận sau, dù sao thì không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt Phật, vì thế Tân Thục Huệ liền thản nhiên cười, nói: "ÐĐều đã qua rồi.
Chuyện hôm nay nếu đã biết là hiểu lầm thì cũng cho qua đi."
Tần Tú Lan mặt dày ngồi xuống, gọi một bát bún ốc ăn.
Hương vị của bún ốc cực kỳ đặc biệt, ăn vô cùng ngon miệng, mỗi lần gắp một đũa cô ta cảm thấy vô cùng mỹ mãn, vì thế liền cảm thán nói: "Đã nghe danh quán này từ lâu rồi, nhưng không nghĩ tới hương vị của nó thật sự tuyệt vời như vậy.
Khó trách ngày nào quán cũng đông người."
Nói xong, cô ta lại nhìn thoáng qua những người đang xếp hàng ở bên ngoài, nói: "Làm ăn tốt như vậy, một ngày có thể kiếm không ít tiền đi, cũng không biết ông chủ của quán này là ai?"
Củng Kiến Trung có chút trào phúng nói: "Đây là quán ăn do chị cô mở ra, mà số hoa quả này cũng là dùng để chiêu đãi chúng tal"
Tần Tú Lan: "..."
Sau khi Tân Thục Huệ chiêu đãi xong hai người bọn họ, liên bận trong bận ngoài cửa hàng, cô ta căn bản không nghĩ đến Tần Thục Huệ là bà chủ, mà chỉ nghĩ bà làm nhân viên phục vụ ở đây thôi.
Tần Tú Lan hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được, một người như chị hai, có một ngày cũng bắt đầu bước ra ngoài làm ăn!
Nhưng sự thật là quán ăn này của Tần Thục Huệ vô cùng gọn gàng cùng ngăn nắp, thậm chí nó còn nổi tiếng khắp huyện Nam Hương, cứ nhìn nụ cười dào dạt trên mặt các thực khách còn đang bận xếp hàng ở trước cửa chính thì cũng đủ biết.
Tần Tú Lan có cảm giác như toàn bộ thế giới của mình đều đã bị đảo lộn, cô ta không khỏi thất thần.
Mà sau khi Củng Kiến Trung bị vợ hiểu lầm như thế, thì ông cảm thấy tự tôn của mình như bị vũ nhục, sắc mặt vẫn rất khó coi.
Hai vợ chồng cứ như vậy không ai nói một lời nào mà trở về.
Buổi tối hôm đó, Phương Thanh Nghiên nghe mẹ nói vê chuyện này, lông mày nhất thời cau chặt: "Bà ta đến đây náo loạn như vậy, nếu có người đồn ra ngoài, thì chúng ta lại phải chịu không ít phiên phức rồi."
Tần Tú Lan làm việc đúng là không có đầu óc, ở trước mặt nhiều người như vậy cứ quậy lớn chuyện lên, mà đây lại là chuyện chưa biết thật hư như thế nào, cô ta thật sự không biết mình sẽ đem lại phiền phức gì cho chồng sao?
Tần Thục Huệ liền nói: "Không có việc gì, lúc ấy ở quán đều là khách quen của chúng ta, lúc sau mọi người cũng đã đem chuyện giải thích rõ ràng, sẽ không có ai đi ra bên ngoài nói lung tung đâu."
Phương Thanh Nghiên lại không nghĩ như vậy, nhíu mày nói: "Vậy mẹ cũng không thể tha thứ cho bà ta dễ dàng như vậy.
Chẳng lẽ chỉ vì mẹ là chị, mà phải nhường nhịn người em gái như bà ta suốt đời sao?
Tần Thục Huệ lắc đầu, nói: "Không có gì là tha thứ hay không tha thứ.
Cho dù bề ngoài còn tốt, nhưng tình cảm bên trong của hai người nhất định sẽ không còn giống như trước kia nữa."
Trước kia bà luôn toàn tâm toàn ý bảo vệ người em gái này, nhưng bây giờ tất nhiên là không giống như vậy nữa, bà cũng không phải là một kẻ ngốc, bất cứ lúc nào cũng phải vái mặt nóng đi dán mông lạnh của người ta.
Trước kia là do bà không biết Tần Tú Lan khinh thường mình cùng có nhiều bất mãn như vậy.
Hiện tại thì bà cũng đã biết rồi, bà sẽ không tiếp tục hồ hồ để làm cho người ta không vui nữa, chỉ là lúc đó bà bắt buộc phải cho Củng Kiến Trung một chút mặt mũi, cố gắng duy trì mối quan hệ này là được.
Phương Thanh Nghiên nghe mẹ mình giải thích như vậy, không khỏi nhìn bà với cặp mắt khác xưa.
Trước kia Tần Thục Huệ nào có thể nói ra những lời như vậy, cho dù bị người khi dễ, bị người ta hạ thấp xuống đến cùng đường, thì vẫn muốn đi nịnh nọt người ta.
Giống như kiếp trước, tuy biết Tần Tú Lan sau lưng không ngừng nói xấu bà, còn phá hư quan hệ của bà với người nhà mẹ đẻ, nhưng cho tới khi qua đời bà vẫn chưa hề nói câu nặng lời nào với Tần Tú Lan, ngược lại còn đem tất cả mọi chuyện quy kết đến trên đầu của mình, bà luôn cảm thấy mình là người không tốt.
Phương Thanh Nghiên vừa cười vừa nói: "Mẹ, như vậy rất tốt, chúng ta cứ để cho cuộc sống của mình trôi qua thật tốt là được rồi, đến lúc đó người khác chỉ biết hâm mộ mẹ con mình."
Tần Tú Lan không chỉ là người sống vì tư lợi, mà còn là dạng người nịnh hót, cuộc sống của hai mẹ con họ trôi qua càng ngày càng tốt, Tân Tú Lan về sau cũng chỉ có thể đi theo để nịnh bợ, làm sao còn dám nói xấu bọn họ một câu nữa chứ?
Tần Tú Lan náo loạn một trận như vậy, Củng Kiến Trung ở nơi làm việc của mình khẳng định là rất không thoải mái.
Chỉ là ông là người chính trực có trách nhiệm, sẽ không vì chuyện này mà kiếm chuyện tranh chấp với Tần Tú Lan.
Nhưng sự nhẫn nại của con người đều có giới hạn, sau này ai còn có thể nói trước được đây?
Tần Tú Lan nếu không thay đổi lại tính tình của mình, về sau nhất định sẽ ăn không ít đau khổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT