Vì thế, Củng Kiến Trung lại xếp hàng để gọi thêm một phần bún ốc mới.
Lần này Tần Thục Huệ cũng đã nhận ra ông: "Kiến Trung, sao cậu lại tới đây?"
"Còn không phải đến để nếm thử tay nghề của quán chị sao?" Củng Kiến Trung cười cười.
"Mau ngồi, sao cậu đến mà không nói sớm? Nếu biết cậu tới đây tôi nhất định sẽ không để cho cậu phải xếp hàng." Thái độ Tần Thục Huệ vô cùng nhiệt tình.
Bà biết lần kiện tụng này có thể thành công cũng là nhờ Củng Kiến Trung bỏ ra không ít sức lực, vì thế trong lòng bà tất nhiên vô cùng cảm kích.
Cũng hay vừa qua giờ cơm trưa, khách trong tiệm đã ít đi một chút.
Tần Thục Huệ liền buông công việc trong tay xuống, đặc biệt bảo Tôn Lai Hương đi mua hoa quả để chiêu đãi Củng Kiến Trung.
Cùng lúc đó, ở phía đường phố bên kia, Tần Tú Lan cũng đang đi tới đây.
Gần đây chồng luôn không ở nhà, cô ta hỏi thì ông đều thần thần bí bí, cái gì cũng không chịu nói, trong lòng cô ta tất nhiên sinh nghi.
Đợi đến khi nghe ngóng được một chút tin tức từ bạn của Củng Kiến Trung, cô ta mới biết gần đây chồng mình xin nghỉ, còn thường xuyên qua lại với một nữ đồng nghiệp trong đơn vị.
Vừa nghe người kia nói xong, Tần Tú Lan cả ngày ăn ngủ không yên, trong lòng cô ta cũng đã nhận định là Củng Kiến Trung ở bên ngoài có người khác, vì thế cô ta thường xuyên dò hỏi con trai mình xem có thêm được tin tức gì hay không.
Củng Tử Hiên tuổi còn nhỏ, không hiểu những khúc mắc quanh co này của người lớn, chỉ cần mẹ đưa cho một mô hình máy bay là đã có thể bán sạch cha mình, khai hết cho Tần Tú Lan nghe về tình hình gân đây của Củng Kiến Trung, cụ thể là việc ông thường xuyên chạy đến gần trường trung học thực nghiệm.
Tần Tú Lan liên theo dấu vết của trường trung học thực nghiệm mà lần tới.
Đầu tiên, cô ta đã hỏi những khách sạn gần đó hết một lượt, xem thử coi có người đàn ông nào có dáng người tựa như của Củng Kiến Trung đã từng đến đây hay không.
Lễ tân khách sạn tất nhiên là không nói cho cô ta biết những chuyện này, chỉ nói dăm ba câu liên đuổi người đi.
Tần Tú Lan nghi thần nghi quỷ, làm sao cam tâm được.
Vì thế cô ta lại ở gần đó quan sát một hồi lâu nhưng vẫn không thấy người, lúc này mới mới chịu đi đến nơi khác tìm.
Thừa dịp giờ ăn cơm, cô ta đã thử đi tìm tất cả các nhà hàng, quán ăn ở gần đó hết một lần, bất tri bất giác lại đi tới cửa sau trường trung học thực nghiệm.
Khi nhìn thấy nhãn hiệu "bún ốc chính tông", Tần Tú Lan cũng có chút tò mò.
Cô ta đã sớm nghe nói qua cửa hàng này có món bún ốc rất ngon, chỉ là nó ở khá xa, gần đây lại cãi nhau với chông mình nên cũng không có tâm tình đến để nấm thử.
Tìm người cả một buổi sáng, Tần Tú Lan cũng mệt mỏi rồi, vì thế cô ta liền đi tới cửa tiệm này xếp hàng.
Cũng chính vào lúc này, cô ta mới chú ý tới trong tiệm có một bóng người rất quen thuộc.
Đến khi nhìn kỹ lại, người đàn ông nọ mặc áo lông cừu màu xám, đeo kính gọng vàng, một bộ dáng hào hoa phong nhã, nếu đây không phải Củng Kiến Trung, chồng của cô ta thì là ai nữa chứ?
Chiếc áo len kia là do chính tay cô ta chọn cho ông.
Đối diện ông còn có một người phụ nữ dáng người tinh tế đang ngồi, mà từ bóng lưng người đó, thì cô ta có thể thấy được dáng người đối phương có lồi có lõm, ăn mặc cũng rất kiểu cách, tóc nhuộm thành màu nâu uốn cong, cột một nửa ở sau đầu, bộ dáng có vài phần lười biếng cùng thanh thản.
Tần Tú Lan gân như có thể tưởng tượng được chính diện của người phụ nữ kia, dịu dàng động lòng người như thế nào, tràn ngập mùi vị phụ nữ như thế nào?
Mà giờ này khắc này, hai người bọn họ còn đang cười cười nói nói, không biết là đang đàm luận cái gì!
Tần Tú Lan chỉ cảm thấy toàn bộ máu trong người mình đều đã chảy ngược lên tới đỉnh đầu, cô ta cũng không muốn suy nghĩ thêm, cứ như vậy mà đẩy hết đám người đang xếp hàng kia ra, một đường thẳng tắp chạy vọt vào trong tiệm, sau đó một tay nắm lấy tóc kéo người phụ nữ kia lên.
"Con hồ ly tinh này, cô dám câu dẫn chồng của tôi, để xem hôm nay tôi có dám lột da cô ra hay không?"
Tần Tú Lan không ngừng thét chói tai, lời nói rít gào, bàn tay cô ta định giơ lên thật cao thì lại bị Củng Kiến Trung nhanh tay lẹ mắt ngăn lại.
Củng Kiến Trung không khỏi rống giận, nói: "Tú Lan, cô làm gì vậy?"
Tần Tú Lan nước mắt tuôn trào, không dám tin mà trừng mắt nhìn ông: "Đến bây giờ ông vẫn còn muốn che chở cho cô ta sao?" Củng Kiến Trung quả thực sắp bị vợ mình chọc cho tức điên: "Cô đang nói hươu nói vượn gì vậy?”
Tần Tú Lan cười lạnh, chỉ vào người phụ nữ đang ở bên cạnh mình, nói: "Mỗi ngày gần đây ông đều cùng người phụ nữ này ở chung một chỗ, chuyện này là do chính miệng người trong đơn vị của ông nói.
Thậm chí ông còn dám xin nghỉ để đi ra ngoài gặp riêng với cô ta, ông..."
Tiếng nói của cô ta đột nhiên dừng lại, bởi vì cô ta phát hiện người phụ nữ mình đang nói không ai khác mà chính là Tần Thục Huệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT