Thật ra Tiền Tiểu Khả cũng không phải thật sự muốn dành một phút mặc niệm cho trinh tiết đã mất của mình, cậu chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối mà thôi.
Tiếc nuối vì cuối cùng cậu cũng đã này này nọ nọ, nhưng một chút ấn tượng về này này nọ nọ lại không hề có.
Cho nên người ta có câu uống rượu hại thân, khiến người ta chậm trễ trong nhiều chuyện.
Sau khi Chu Mạt nghe tin Tiền Tiểu Khả và Thẩm Huy Minh đã ngủ với nhau, cậu ta đã ngạc nhiên đến mức bóp chặt cánh tay bên cạnh làm Trình Sâm tỉnh giấc.
Trình Sâm cảm thấy mình đã nghe nhầm rồi, cho rằng Chu Mạt vẫn chưa tỉnh rượu nên còn đang mơ mộng, liền kéo người yêu vào trong chăn, tiếp tục ngủ say.
Chu Mạt vốn định hỏi Tiền Tiểu Khả thêm vài câu, nhưng vòng tay ấp ôm của chồng yêu thực sự quá ấm áp và thoải mái, chỉ trong chốc lát Chu Mạt đã ngủ thiếp đi.
Tiền Tiểu Khả nằm trên giường đợi mãi không thấy Chu Mạt trả lời, cậu vốn định nói chuyện với cậu ta về Thẩm Huy Minh.
Cậu nằm đó chán chường, quay đầu nhìn thấy gương soi to đùng trong phòng ngủ.
Tiền Tiểu Khả bò dậy, chạy tới trước gương, có chút ngại ngùng và phấn khích ngắm nhìn bản thân — dáng vóc không thể nói là ngực tấn công mông phòng thủ, vì dù sao cậu cũng không có ngực, mông cũng phẳng, nhưng làn da nõn nà vẫn rất là ngon miệng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Tiền Tiểu Khả trần trụi đứng trước gương, tạo dáng một hồi lâu, cuối cùng tự mình làm mình cảm thấy ngại ngùng.
Lúc cậu đang che mặt để xấu hổ thì chuông cửa reo lên, là nhân viên khách sạn mang bữa sáng đến.
Tiền Tiểu Khả vội vàng kéo chiếc áo choàng ngủ bên cạnh mặc vào, rồi chân trần chạy ra ngoài.
Căn phòng VIP của khách sạn năm sao thật phiền phức, quá lớn, lại còn nhiều phòng, mãi mới tìm được cửa ra.
Tiền Tiểu Khả mở cửa, nhìn thấy một anh chàng rất đẹp trai, mặc đồng phục khách sạn, đang đẩy một chiếc xe nhỏ đứng đó: “Xin chào ngài, bữa sáng của ngài đã đến.”
Thực sự rất đẹp trai.
Tiền Tiểu Khả thích trai đẹp nhất.
Nhưng giờ cậu không thể tùy tiện nhìn trai đẹp khác, vì cậu đã là người của Thẩm Huy Minh.
Tiền Tiểu Khả cố gắng đè nén nụ cười tà zăm của mình xuống, mời người đó vào, nhưng nhân viên phục vụ thấy nụ cười kỳ lạ trên mặt cậu, cảm thấy trong lòng hơi rờn rợn.
Vài phút sau, nhân viên khách sạn đã rời khỏi phòng của Tiền Tiểu Khả, lúc đóng cửa lại thì thở phào nhẹ nhõm: May mà vị khách này chỉ là cơ mặt hơi co giật, chứ không phải là biến thái thật.
Tiền Tiểu Khả thì hoàn toàn không hay biết rằng mình bị hiểu lầm, trong tâm trạng vui vẻ bắt đầu thưởng thức bữa sáng sang trọng xa hoa của mình.
Còn về Giang Đồng Ngạn, lúc này anh đang ăn cơm với Thẩm Huy Minh - người không hiểu sao lại đội cái nồi to.
Địa điểm gặp mặt của họ là một nhà hàng Tây Ban Nha đối diện khách sạn Giang Đồng Ngạn đang ở.
Dù Tiền Tiểu Khả vẫn đang ăn sáng, nhưng thực tế lúc này hai người họ đã tới giờ ăn trưa, nhưng rõ ràng, Giang Đồng Ngạn không có chút tâm trạng nào để thưởng thức món ngon trước mặt.
“Hôm qua anh uống bao nhiêu vậy?” Thẩm Huy Minh hỏi: "Giờ trông anh như sắp chết đến nơi.”
Trông như sắp chết đến nơi không liên quan đến việc đã uống bao nhiêu, vấn đề là bị người ta tra tấn đến mức muốn trợn trắng mắt.
Giang Đồng Ngạn đã kể cho Thẩm Huy Minh về chuyện của mình và Tiền Tiểu Khả một cách đơn giản, đồng thời bày tỏ nghi ngờ rằng mình đã bị tiểu nhân tính kế. ( truyện trên app T Y T )
Anh thường không ở trong nước, nên không rành về những mánh khóe trong nước, có ý là muốn nhờ Thẩm Huy Minh giúp đỡ, nhưng rõ ràng, Thẩm Huy Minh chỉ muốn hóng chuyện mà thôi.
Giang Đồng Ngạn u sầu đau khổ cùng Thẩm Huy Minh dùng bữa trưa.
Tối nay, anh phải trở về New York, mà bây giờ lại bị chuyện rối ren này làm phiền, khiến tâm trạng anh rất phức tạp.
“Xảy ra chuyện như thế này, hôm nay anh có đi được không?” Thẩm Huy Minh trêu chọc nhìn anh.
“Đi thì chắc chắn phải đi rồi." Giang Đồng Ngạn nói: "Chỉ là hơi phiền phức thôi.”
Hiện tại, anh lo lắng Tiền Tiểu Khả sẽ gây rắc rối cho mình, nhưng không biết rốt cuộc là muốn cướp tiền hay cướp sắc, tạm thời anh chưa rõ.
Thẩm Huy Minh đi ra ngoài nghe điện thoại, Giang Đồng Ngạn ngồi đó suy nghĩ về cuộc đời.
Gặp phải lừa đảo?
Giang Đồng Ngạn không phải lần đầu tiên gặp.
Mặc dù nhìn anh có vẻ không đứng đắn, bị một tên nhóc lông trym còn chưa mọc quấn lấy làm cho đau đầu, nhưng anh cũng là một quản lý cấp cao của một công ty lớn, phần lớn thời gian đều tàn nhẫn thủ đoạn, đã nói là làm.
Khi Thẩm Huy Minh quay lại, thấy Giang Đồng Ngạn ánh mắt không mấy gì thiện cảm: “Sao vậy? Định trở về giết người diệt khẩu à?”
“Giết người diệt khẩu?” Giang Đồng Ngạn cười: "Tôi không làm những chuyện vi phạm pháp luật, để mình bị dính vào vòng lao lý vì chuyện đó thì không đáng.”
Thẩm Huy Minh dựa lưng vào ghế cười nhìn anh: “Vậy anh định bán cậu ta đi châu Phi à?”
“Hừ, đó là buôn người!” Giang Đồng Ngạn hừ một tiếng nói: "Tôi đã nghĩ ra rồi, không phải cậu ấy nói tôi đã ngủ với cậu ấy sao, vậy thì tôi không thể để cậu ấy thất vọng được.”
“Hửm?” Thẩm Huy Minh nhướng mày.
“Dù sao cái nồi này đã đội lên đầu rồi, vậy thì chờ lát nữa ăn no rồi quay về, tôi sẽ làm như cậu ấy mong muốn, abc xyz!”
Giang Đồng Ngạn đã thốt ra lời này coi như đã hạ quyết tâm.
Sau khi từ biệt Thẩm Huy Minh, anh mang theo một thân sát khí trở về khách sạn.
Lúc này, Tiền Tiểu Khả vẫn trong khách sạn hoàn toàn không biết “nguy hiểm” đang đến gần, cậu đã ăn uống no say, thỏa thích ngâm mình trong bồn tắm, khi Giang Đồng Ngạn trở về, cậu vừa mới từ bồn tắm bước ra, còn chưa kịp lau người, cả người ấm áp ướt át.
Cậu nghe thấy có người bước vào, biết chắc chắn là Giang Đồng Ngạn, liền gào lên: “Anh có mua đồ cho tôi không?”
Vừa mới la lên xong, Giang Đồng Ngạn sắc mặt lạnh lùng kéo cửa phòng tắm ra.
Phòng tắm đầy hơi nóng, hơi nước mờ mịt, Tiền Tiểu Khả đứng đó, lưng quay về phía cửa, đang với tay lấy áo choàng ngủ treo ở đó, nghe thấy tiếng mở cửa, cậu quay lại, nhìn thấy Giang Đồng Ngạn qua làn sương mù.
Hoa sen mới nở!
Giang Đồng Ngạn từ nhỏ học ở nước ngoài, mặc dù có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ mẹ đẻ, cũng biết viết, nhưng cơ bản chỉ ở trình độ trung học, hoặc nói cách khác, từ vựng của anh còn không bằng học sinh trung học.
Lúc này, trong đầu anh bỗng xuất hiện cụm từ “hoa sen mới nở”, đột nhiên cảm thấy mình như là Văn Khúc tinh giáng trần, thật là có văn hóa.
“Quần áo của tôi đâu?” Tiền Tiểu Khả nhìn anh với ánh mắt ngây thơ.
Giang Đồng Ngạn lại liếc mắt, đứng đó nói: “Hỏi cậu một việc.”
“Ồ, anh hỏi đi.”
Tiền Tiểu Khả thoải mái quay lại.
Ánh mắt của Giang Đồng Ngạn gần như lộn ngược lên trần nhà, thực sự không thể nhìn thẳng vào cơ thể Tiền Tiểu Khả.
“Cậu chắc chắn rằng tôi đã ngủ với cậu?”
“Chắc chắn mà." Tiền Tiểu Khả trong lòng vang lên cảnh báo: "Anh còn muốn chối à! Anh có còn là người không?”
Cậu vừa nói xong, Giang Đồng Ngạn gật đầu tự nói: “Được, đây là cậu nói đấy.”
Ngay giây tiếp theo, Giang Đồng Ngạn đã bế Tiền Tiểu Khả từ trong phòng tắm ra, trực tiếp bế vào phòng ngủ.
Tiền Tiểu Khả bị bế trên vai Giang Đồng Ngạn, đầu chúi xuống suýt nữa thì ngất.
“Anh làm gì vậy?” Tiền Tiểu Khả ôm chặt đầu Giang Đồng Ngạn, sợ mình bị ngã.
“Ngủ với cậu.” Giang Đồng Ngạn nói: "Cậu nhất quyết nói tôi đã ngủ với cậu, nhưng tôi không nhớ gì cả.”
Tiền Tiểu Khả trong lòng nghĩ: Ai mà không như vậy? Thật đáng tiếc quá mà.
Vào phòng ngủ, Giang Đồng Ngạn trực tiếp ném Tiền Tiểu Khả còn ướt nhẹp lên giường, sau đó đứng bên cửa sổ bắt đầu cởi đồ: “Dù sao tôi cũng đã bị đổ oan rồi, vậy thì cứ minh bạch mà ngủ với cậu một lần luôn vậy.”
Tiền Tiểu Khả nhanh chóng túm chăn bên cạnh che trước người: “Anh định làm gì tôi????”
“Thế nào?” Giang Đồng Ngạn nghĩ mình đã dọa được cậu rồi: "Sợ rồi à? Nếu sợ thì cửa ở đằng kia, giờ cậu đi vẫn còn kịp.”
Tiền Tiểu Khả nhìn anh, sau vài giây, cậu từ từ buông chăn, thoải mái nằm xuống giường lớn.
“Ý tôi là…” Cậu đỏ mặt, có chút ngại ngùng nói: "Nếu anh đã muốn, thì tôi chỉ có thể miễn cưỡng phối hợp thôi.”