"Sao anh lại phiền phức như vậy!" — Đây là câu nói mà Giang Đồng Ngạn thấy hài hước nhất khi nghe người khác đánh giá về anh.
Là cái kiểu buồn cười còn mang theo chút đáng yêu ngốc nghếch, Giang Đồng Ngạn một lần nữa càng chắc chắn rằng người này đầu óc có vấn đề.
Anh không bao giờ kỳ thị người khuyết tật, thậm chí đã tham gia nhiều hoạt động từ thiện, quyên góp không ít tiền, nhưng đối với người trẻ tuổi "thân kiên trí tàn" trên giường, anh không nhịn được không nhìn thêm vài lần.
"Được, rất được." Giang Đồng Ngạn nói, "Nghe nói hai mươi ba tuổi vẫn có thể phát triển thêm, à mà, cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Tiền Tiểu Khả nhìn anh, suy nghĩ một chút: "Thế tôi vẫn có thể cao thêm đó, tôi hai mươi."
Nói đến "hai mươi", cậu lại ôm chăn tỏ vẻ ấm ức: "Tôi mới hai mươi đã bị anh chà đạp! Tôi thật tội nghiệp!"
Giang Đồng Ngạn không biết đáp lại thế nào.
Nếu không biết người này là bạn của Chu Mạt, anh thật sự hoài nghi mình đã gặp phải tình huống "kẻ gian lừa đảo" ăn vạ trong truyền thuyết. Người này thật sự giống như một tên lừa đảo mà!
Giang Đồng Ngạn lắc đầu: "Cậu cứ khóc đi, tôi đi đây."
"Anh muốn đi là muốn thế nào?" Tiền Tiểu Khả lao về phía trước, suýt nữa để lộ cả mông, cậu nhanh chóng quay lại, cuộn mình trong chăn bông.
"Không phải đã nói rồi sao, có hẹn với người khác."
"Tối qua anh ngủ với tôi, hôm nay lại hẹn người khác?" Tiền Tiểu Khả nhíu mày nói: "Mấy người giàu có đều vô tình vô nghĩa như vậy sao?"
"… Cậu mới vô tình vô nghĩa, cố tình gây sự đó."
"Tôi vô tình vô nghĩa, cố tình gây sự chỗ nào cơ chứ?"
Giang Đồng Ngạn cầm chiếc gối bên cạnh, bước một bước qua che kín đầu Tiền Tiểu Khả, trực tiếp đè người xuống giường.
Tiền Tiểu Khả hoảng sợ, nội tâm sợ hãi biến thành tiếng gào: "Áaaaaaa! Giết người!" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
"Im miệng!" Giang Đồng Ngạn nói: "Không có thời gian diễn phim thần tượng với cậu đâu, nếu mệt thì cứ ngủ, không mệt thì gọi điện cho quầy lễ tân để họ mang bữa sáng đến cho cậu."
Lúc Giang Đồng Ngạn che đầu cậu bằng gối, thực ra anh cũng không dùng sức, dù sao anh cũng chỉ là một tổng tài điển trai bá đạo bình thường mà thôi, không phải sát thủ lạnh lùng một đao thấy máu. Tạm thời anh không muốn vì chuyện này mà phải gặp rắc rối về mặt pháp lý. Cảm ơn 🙂
Tiền Tiểu Khả không la hét nữa, cố gắng nhích lên, đôi mắt tròn xoe từ mép gối nhìn Giang Đồng Ngạn.
"Có bữa sáng à?"
"Khách sạn năm sao, phòng VIP." Giang Đồng Ngạn nói: "Có chút dịch vụ đặc biệt thì cũng là điều bình thường. Cậu đã trải qua sự đời chưa đấy?"
"Chưa á." Tiền Tiểu Khả đáp: "Tôi chỉ ở một cái khách sạn giá 131 tệ một đêm, còn là chuỗi khách sạn toàn quốc."
"… Tôi không quan tâm cậu đã ở đâu!"
"Chính anh tự hỏi mà, sao anh lại có tính tình xấu như vậy chứ?" Tiền Tiểu Khả đẩy anh ra, quay người với tay lấy điện thoại: "Tôi phải gọi bữa sáng thôi, tôi đói quá."
Giang Đồng Ngạn nhìn cậu, cảm thấy tên nhóc này thực sự không có chút dấu hiệu của người say rượu nên có nào hết, không biết nên nói cậu là trời sinh có tài năng đặc biệt hay là chất lượng rượu tối qua thật sự tốt mà không khiến cậu bị đau đầu.
Tiền Tiểu Khả cầm điện thoại gọi cho quầy lễ tân, Giang Đồng Ngạn đứng bên giường nhìn cậu.
Tấm lưng trần trụi, làn da non nớt, mềm mại trắng trẻo.
Chiếc eo thon thả chỉ một tay nắm đủ, nhìn thật quyến rũ.
Giang Đồng Ngạn chấn động, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Anh không thể để tên nhóc này dụ dỗ mình được mình, không đáng, không đáng đâu.
"Cậu đợi ở đây đi." Giang Đồng Ngạn lại nhìn đồng hồ, cần phải ra ngoài nhanh chóng: "Đừng động vào đồ của tôi." ( truyện trên app T Y T )
Anh đi đến bàn, cầm một tấm thẻ ID trên đó: "Chứng minh thư của cậu tôi cầm, nếu tôi mất đồ, cậu sẽ dễ dàng bị bắt được."
Nói xong, anh cúi đầu nhìn vào chứng minh thư: "Tiền Tiểu Khả, chậc chậc."
Lúc này, Tiền Tiểu Khả đang gọi điện thoại chọn món với quầy lễ tân, hoàn toàn không để ý đến Giang Đồng Ngạn.
"Tiền Tiểu Khả, cậu đây là làm sao?" Giang Đồng Ngạn đột nhiên quát lên.
Tiền Tiểu Khả giật nảy mình, nhíu mày nhìn anh: "Anh đừng có ồn!"
Sau đó lại quay lại, cười ha hả nói chuyện với quầy lễ tân tiếp tục thảo luận về vấn đề bữa sáng, chờ đến khi cậu đặt xong bữa sáng, hài lòng cúp máy, thì phát hiện người đàn ông này vẫn còn ở đó.
"Không phải anh vội ra ngoài sao?"
"Không phải cậu nói năm nay cậu hai mươi tuổi sao?" Giang Đồng Ngạn nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng: "Con mẹ nó cậu đã hai mươi bảy rồi!"
"… Hai mươi bảy thì sao? Tôi nhìn trẻ!"
"Cậu là một kẻ lừa đảo cái lưỡi không xương nhiều đường lắc léo!"
"Thì cũng tốt hơn loại đàn ông tró lợi dụng lúc khó khăn mà hấp diêm người ta như anh!"
"Cậu nói ai là đàn ông tró?"
"Anh á!"
"Cậu nói lại lần nữa!"
Tiền Tiểu Khả im lặng, chui vào chăn.
Giang Đồng Ngạn tức đến nỗi như muốn nổ phổi, nhét chứng minh thư của cậu vào trong túi, tức giận rời khỏi phòng.
Tiền Tiểu Khả thấy anh đi, vội vàng xuống giường tìm điện thoại, chiếc điện thoại của cậu bị Giang Đồng Ngạn để bên bàn sofa.
Ngay khi cậu vừa cầm điện thoại lên, cửa phòng lại mở ra, Giang Đồng Ngạn đứng ở cửa nhìn thấy Tiền Tiểu Khả trần trùng trục, suýt nữa đã ngất đi.
Sự thật chứng minh rằng, đàn ông không thể chịu được cám dỗ.
Tối qua hai người bọn họ đều say mèm, Giang Đồng Ngạn dù đã lột sạch người ta nhưng vẫn không có ý nghĩ gì xấu xa với cơ thể đó. Lúc đó đầu óc nặng nề, không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ trí óc sáng suốt, đôi mắt tinh tường , cơ thể mịn màng của người kia đứng đó còn quay mông quay về phía mình, cú sốc thị giác này thật sự là một cú kích thích quá lớn.
Giang Đồng Ngạn hít sâu một hơi, mạnh mẽ ấn huyệt sáng mắt.
"Tôi khuyên cậu nên mặc áo choàng ngủ vào." Giang Đồng Ngạn nói: "Tôi không muốn khi mình trở về thấy lại cảnh tượng cay mắt như vậy."
Trong lòng anh thầm châm biếm: "Tôi thật sự là một người đàn ông miệng chê nhưng lòng liếm."
Tiền Tiểu Khả cầm điện thoại, chạy nhanh về giường: "Anh đã ngủ với tôi rồi, còn làm bộ làm tịch cái gì?"
Giang Đồng Ngạn: "Hai chữ trong sạch tôi nói cũng chán rồi, tôi không có này này nọ nọ với cậu."
Tiền Tiểu Khả không tin, cậu muốn nhắn tin cho Chu Mạt để điều tra thông tin về người đàn ông này.
"Được rồi." Giang Đồng Ngạn vào trong, tìm điện thoại của mình, lại ra ngoài lần nữa.
Trong căn phòng VIP của khách sạn năm sao, Tiền Tiểu Khả cuộn mình trong chăn chờ đợi bữa sáng xa hoa, đồng thời, cậu gửi một tin nhắn Wechat cho người bạn tốt của mình - Chu Mạt.
Người đẹp nhất vũ trụ: [Chu Mạt, bồ còn nhớ người đàn ông tối qua khiêu vũ với mình không? Chính là cái người cao ráo đẹp trai đó.]
Mặc dù tối qua đã uống say mèm nhưng Chu Mạt không nên tỉnh dậy lúc này, nhưng cơn buồn tiểu ập tới đã khiến cậu ta phải thức dậy.
Sau khi đi vệ sinh xong, cậu ta quay lại, mò mẫm điện thoại xem một chút, vừa lúc nhìn thấy tin nhắn của Tiền Tiểu Khả.
Cậu ta trả lời: [Người mình mời tới không phải ai cũng cao ráo đẹp trai à?]
Người đẹp nhất vũ trụ: [Không phải đâu, là người đã nhảy với mình á, cái người có vẻ như rất thích người bạn tiếp viên hàng không của bồ đó.]
Chu Mạt nhớ lại: [À, bồ nói Thẩm Huy Minh? Anh ta sao rồi?]
Thẩm Huy Minh?
Tiền Tiểu Khả cuộn mình trong chăn nghĩ: Cái tên này miễn cưỡng còn có thể, tuy rằng so với tên mình là Tiền Tiểu Khả thì kém một chút, nhưng cũng không đến nỗi quê mùa.
Người đẹp nhất vũ trụ: [Thật ra cũng không có gì, chỉ là tối qua anh ta đã ngủ với mình thôi!]