Mà người ở trong phòng, cứ như vậy trợn mắt nhìn Từ Tú Việt chậm rãi ăn cháo, không có cách nào, ai bảo cô lớn tuổi thân thể lại không tốt, chỉ có thể ăn từ từ chứ.
Thôn trưởng nhìn bộ dạng của cô, càng hiểu lúc trước bà già này giả bộ làm ầm ĩ, chán ghét trên mặt cũng không thèm che giấu, tóm lại chỉ cần lão bà tử này không vừa khóc vừa ồn ào đòi chết, vậy chuyện của Từ Nhị Lang cũng coi như trôi qua.
Từ Tú Việt ăn xong một chén cháo phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, Từ thị cũng ngừng động tác đút, trừ Từ Nhị Lang vẫn còn đang cúi đầu, tầm mắt mọi người đều nhìn về phía Từ Tú Việt, nhất là Trương thị. Mới vừa rồi nàng nghe mẹ nói không bán Tam Nha, lại cảm thấy có thể là mình sinh ra ảo giác, cho nên nhìn chằm chằm Từ Tú Việt, giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, mong đợi nghe được câu trả lời xác thực.
Trong con mắt của tất cả mọi người,. Từ Tú Việt lại vươn một ngón tay gầy đét ra, mọi người đồng loạt nhìn về phía cô chỉ, thôn trưởng nhìn một lát, trên mặt tràn đầy buồn bực, chỉ có Từ thị giống như hiểu gì đó, đứng dậy đi đến bàn rót cho Từ Tú Việt một chén nước, thôn trưởng mới chợt hiểu ra.
Chợt hiểu ra cái con khỉ!
Thôn trưởng bất mãn trong lòng, ai cũng đang chờ lão bà tử này, trái lại cô tốt rồi, ở chỗ này ăn xong, còn muốn uống, để cho một thôn trưởng như ông ấy đứng chờ ở bên cạnh.
Mặc dù biết thân thể Từ Tú Việt không tốt, nhưng từ sau khi ông ấy lên chức thôn trưởng, ở trong thôn này ai cũng phải kính nể ông ấy. Lúc này trong lòng ông ấy thật sự không vui, lập tức âm dương quái khí nói: “Lão tẩu tử, lúc này đã ăn uống no đủ chưa?”
Từ Tú Việt không để ý đến ông ấy, mặc dù cô nhắm mắt, nhưng lỗ tai vẫn nghe được, lão thôn trưởng này của bọn họ là điển hình của gia trưởng phong kiến cổ đại, mình trọng nam khinh nữ không nói, còn không coi trọng con dâu gả vào nhà. Mà cô là một bà già khác họ, khẳng định ở trong mắt thôn trưởng cũng chỉ là người ngoài, nói không chừng bây giờ ở trong lòng ông ấy còn đang thầm mắng cô là người gây xích mích trong gia đình, dày vò nam nhân Hà gia bọn họ.
Từ Tú Việt vốn định đặt chén nước xuống, lại bưng lên uống một ngụm, nước ấm trôi theo cổ họng đi xuống, làm cho toàn thân cũng trở nên ấm áp được một chút.
Từ Tú Việt thoải mái thở ra một hơi, giọng nói cũng có sức hơn lúc nãi, trực tiếp kết thúc chuyện này: “Tam Nha không bán, Nhị Lang, con đứng dậy đi, dẫn vợ của con cùng đứng dậy đi.” Cô nói xong thì nhìn về phía thôn trưởng.
Nhìn khuôn mặt có hơi phồng đỏ của thôn trưởng, chắc là đang tức giận, Từ Tú Việt nghĩ người ta cũng đến giúp đỡ mình, cũng không nói lời gì khó nghe, cho nên khách sáo nói: “Làm phiền ngài chạy đến chuyện này, ta vô tình ngã xuống làm đầu bị thương, dưỡng mấy ngày là khỏe rồi.”