Không bán?

Thôn trưởng nghi ngờ trong lòng, Từ lão bà này muốn sống muốn chết ồn ào lâu như vậy, không bán Tam Nha gom góp tiền cho con trai út thi Tú tài nữa?

Không chỉ thôn trưởng nghi ngờ, Trương thị lại càng khó có thể tin được.

Lúc đầu nàng chỉ biết danh tiếng của Từ Nhị Lang rất tệ, nếu không phải vì nhà nghèo không còn gì để ăn, trong nhà cũng sẽ không vì nửa xâu tiền mà gả nàng cho Từ Nhị Lang.

Sau khi gả vào nàng mới biết, mẹ chồng cũng không phải là người lương thiện trong miệng của người khác, hoặc là nói, quả thật mẹ chồng đối xử với đại ca rất tốt, nhưng lại vô cùng chán ghét Nhị Lang của nhà nàng.

Trong ngày thường dù Từ Nhị Lang không có làm sai gì, cũng phải soi mói mắng mấy câu, hết lần này đến lần khác danh tiếng của Từ Nhị Lang đã sớm trở nên tồi tệ, dù bị mẹ chồng đánh, người ngoài cũng chỉ nói là Từ Nhị Lang không tốt.

Nàng hiểu rõ chồng nhà mình, lời đồn lúc trước như “Từ Nhị Lang trộm tiền”, “Từ Nhị Lang trộm đánh đệ đệ muội muội”. “Từ Nhị Lang hạ thuốc chuột cho mẹ kế”,... khẳng định không phải là thật.

Một mặt nàng vui mừng người mình gả không phải là “Con sói mắt trắng vô ơn không có lương tâm”, mặt khác lại đau lòng cho chồng của mình.

Lần này Nhị Lang phạm sai lầm lớn, sao mẹ chồng có thể tùy tiện bỏ qua, khẳng định sẽ giống như trước, muốn trừng trị hắn thật mạnh mới hả dạ.

Nói không chừng... muốn mạng của Nhị Lang nhà nàng thì sao?

Nghĩ đến đây, nàng liếc nhìn Từ Nhị Lang còn đang cúi đầu quỳ ở đó, cũng không đứng dậy, chỉ dùng một đôi mắt ngấn lệ thấp thỏm nhìn về phía Từ Tú Việt.

Từ Tú Việt cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng rồi, sao ai cũng giống như nghe không hiểu, cô cũng không có trí nhớ của nguyên chủ, chỉ là đại khái cũng có thể nghĩ ra được, là thay đổi của cô quá lớn, làm cho người khác không dám tin tưởng.

Từ Tú Việt cũng không biết nguyên chủ là người như thế nào, chỉ có thể dựa vào ăn dưa mà suy đoán đại khái, cô không muốn ủy khuất mình ngày nào cũng lãng phí tế bào não bắt chước nguyên chủ, cũng không muốn bị người ta xem là yêu quái thiêu chết, vậy trước tiên phải giải thích cho thật tốt chuyện thay đổi này.

Nghĩ đến đây, Từ Tú Việt thở dài, làm ra bộ dạng bất đắc dĩ, đau khổ nói với thôn trưởng: “Lúc trước cũng chỉ nghĩ đến chuyện nhanh chóng góp tiền cho Tứ Lang đi thi, cho nên bán Tam Nha cho Tôn bà tử, đến lúc đó nhờ bà ấy bán cho một gia đình tốt ở gần đây, ký văn khế bán đợ, chúng ta sẽ cách hai ba ngày đến thăm một chút. Chờ đến khi trong nhà hết khó khăn, lại chuộc người ra, nha hoàn nhà có tiền, ăn đều là bánh bao bột mì trắng, mặc cũng là vải bình thường, sống tốt hơn gia đình nghèo như chúng ta đúng không? Ta cũng là muốn đưa Tam Nha đi hưởng phúc!”

Đúng vậy, chính là đi hưởng phúc, Từ Tú Việt cảm thấy lời này không chỉ thuyết phục người khác còn thuyết phục cả bản thân cô nữa, giống như Từ lão bà cũng có suy nghĩ lương thiện như vậy. Mặc kệ người khác có tin hay không, cô vẫn phải tiếp tục diễn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play