Tiếng của Từ Tú Việt như muỗi kêu, cũng không biết là vốn dĩ Từ Đại Lang không muốn đi, hay là nghe được tiếng lòng của mẹ mình, thật sự nghe được, lập tức quay đầu lại nhào đến trước giường Từ Tú Việt: “Mẹ! Mẹ, mẹ kêu con?”
Từ Tú Việt đang đau lòng đến nhỏ máu vì công đức đã biến mất. Từ Tú Việt thở dài, sư phụ dạy cô phải cứng rắn nhẫn tâm, đừng có liên quan quá mức vào nhân quả số mạng của người khác. Nhưng cuối cùng cô vẫn dính vào, cảm nhận được tàn niệm mà nguyên chủ lưu lại dần biến mất, thân thể này của Từ Tú Việt cũng nhẹ nhàng hơn, liên thông với khí tức của thế giới này, trở thành một bà lão trong thế giới này.
Cùng lúc đó, Từ Tú Việt càng dung hợp với thân thể này hơn, Từ lão bà tử này là bị đụng trúng đầu, dạ dày đau vị bụng đói, chân bị phong thấp, chỗ nào cũng truyền đến cơn đau ngày càng rõ ràng, đau đến mức Từ Tú Việt hận không thể qua đời tại chỗ.
Chẳng qua cô biết, bây giờ mình chết cũng không thể trở về được, vẫn là cố gắng sống trước đã, ít nhất phải xử lý xong chuyện hỏng bét của cái nhà này.
“Không cần đi, Tam Nha không bán.”
Từ Tú Việt học bộ dạng uy nghiêm làm ra quyết định của thái thái nhà quan trong phim cổ trang, nhưng trên thực tế cô chính là một bà lão hằng năm ăn không đủ no, còn có bệnh tật trên người, tóc thưa thớt khô héo dính vào da đầu mấy ngày chưa gội, gầy tong teo, cũng chỉ tốt hơn từ khô cằn, đi ra ngoài cũng có thể dọa sợ bạn nhỏ. Cộng thêm bệnh nặng chưa ăn cơm, có người nghe được tiếng như muỗi kêu này đã không tệ rồi, còn mong có uy thế gì chứ.
Trong nhà, bị khiếp sợ chỉ có Từ Đại Lang, hắn nghe được lại giống như không nghe được, lắp bắp không xác định nói: “Mẹ ơi, mẹ nói... Mẹ nói gì? Không bán Tam Nha nữa?”
Thật sự là bởi vì trước kia mẹ muốn bán Tam Nha mà ồn ào rất lớn, hơn nữa tứ đệ là đứa con được mẹ yêu thương nhất, nếu không bán Tam Nha, năm nay tứ đệ khẳng định không thể thi Tú tài được, vậy sao mẹ có thể chịu nổi chứ?
Lúc này Từ Tú Việt đã đau đến choáng váng mặt mày, chủ yếu cũng là do đói, cô nghĩ mình đón nhất nhiều chuyện rắc rối của bà lão này đã vô cùng chịu thiệt, bây giờ cũng không muốn uất ức mình nữa, không quan tâm đến Từ Đại Lang, chỉ nhìn Từ thị một cái, vươn tay chỉ vào chén cháo trên bàn.
Trong nháy mắt Từ thị hiểu được ý của Từ Tú Việt, bưng chén đi đến, lại đỡ Từ Tú Việt ngồi dậy, mút từng muỗng đút vào miệng của cô.
Cháo mềm thơm mặn vừa vào miệng, đôi mắt đục ngầu của Từ Tú Việt sáng lên hai phần, không biết có phải cổ thân thể này quá đói không, ăn một hợp cháo này lại để cho cô cảm thấy còn ngon hơn phật nhảy tường kiếp trước mình ăn, ngay cả con dâu cả bây giờ cũng làm cho cô nhìn thuận mắt hơn.
Hazz, cô ngay cả con trai cũng không có, bây giờ đã có một con dâu lớn thế này, suy nghĩ một chút cũng là nhặt miễn phí, rất tốt.