Nói tóm lại, tính tới tính lui vẫn là chết tốt hơn.
Trong lòng Từ Tú Việt tự có tính toán, mà bên kia vợ của Hà Nhị Lang Trương thị ôm Tam Nha lảo đảo chạy vào, sau đó quỳ mạnh xuống, kêu khóc: “Mẹ, mẹ đừng bán Tam Nha, Tam Nha còn quá nhỏ, bán con đi! Bán con đi!”
“Ẩu tả!” Thôn trưởng nhíu mày, lần này thật sự không còn kiên nhẫn nữa: “Lời gì cũng dám nói, Hà gia chúng ta không bán vợ, Tam Nha là con cháu của Hà gia chúng ta, bán hay không bán, một người khác họ như ngươi đừng có xen mồm vào.”
Bán đứa bé cũng không sao, nếu bán vợ, sau này còn có cô nương nào dám gả vào chứ?!
Cho dù đau lòng cho đứa bé bị bán, thì cũng không thể làm như vậy. Cũng chỉ là một nha đầu, sao quan trọng bằng con dâu ?!
Nhà Nhị Lang này thật không hiểu chuyện!
Mà lúc này hình như Hà Nhị Lang cúi đầu càng thấp hơn, hắn thở dài nhìn về phía Trương thị, đôi môi khô nứt mở ra, mấp máy nửa ngày, cuối cùng khàn khàn nói: “Chúng ta hòa ly đi, nàng tìm một người tốt tái giá đi.”
Trương thị trợn to mắt, ngay cả khóc cũng quên, nàng không thể tin được nhìn về phía Hà Nhị Lang, Hà Nhị Lang cũng không dám đối mặt với vợ, quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm mặt đất.
Từ Tú Việt nghe bát quái một hồi, cũng muốn nhìn thử kết cục của chuyện này, ngón tay lặng lẽ cử động, tính toán tương lai của gia đình ba người này, không ngờ đều là kết quả bị oan khuất mất sớm. Cô không khỏi thở dài trong lòng, suy nghĩ một chút, vẫn là cố gắng mở mắt nhìn thử tương lai của bọn họ.
Dựa theo số mệnh lúc trước, Từ lão bà tử chết, bởi vì Hà Nhị Lang giết mẹ mà bị án lăng trì. Trước khi hắn bị bắt đã cầu xin thôn trưởng làm chủ để mình và Trương thị hòa ly. Án mạng giết mẹ này tất nhiên được báo lên phủ thành, Trương thị chạy đến phủ thành nhìn Hà Nhị Lang bị hành hình, sau khi trở lại thôn Thượng Khê thì treo cổ chết ở trên cây đầu thôn.
Tam Nha bị bán hai lượng bác, chẳng qua cô bé bị cả Hà gia xem là tang môn tinh. Ai cũng cho rằng cô bé hại Từ lão bà tử chết thảm, lại là kẻ đầu sỏ hại chết cha mẹ của mình, cho nên bị dặn dò phải bán nơi xa xa. Chuyện làm ăn của Tôn bà tử ở xa nhất cũng là phủ thành, người Hà gia căm ghét tang môn tinh này, vẫn ngại không đủ xa, Tôn bà tử chỉ đành bán trao tay cho một người môi giới mình quen.
Có thân thế như vậy, một ít đại hộ có chút tiền đều sẽ không mua, mà nếu giấu diếm thân thể bán cho người khác thì sợ đắc tội với người ta.
Người môi giới kia cũng có chút đáng thương Tam Nha, cuối cùng bán Tam Nha cho một nhà thợ săn với giá rẻ 1 lượng bạc làm con dâu nuôi từ bé. Môi giới này cũng là thấy nhà thợ săn có chút tiền, lại chỉ có một con trai nằm trong tã lót, cho nên nghĩ chắc sẽ đối xử với cô bé không tệ.
Chỉ là người môi giới kia không biết, vốn dĩ thợ săn là vì mình mới bỏ tiền mua bé gái, lúc ba nha 11 tuổi thì đã mang thai con của thợ săn, lúc thai năm tháng thì bị mắng chửi, nhục nhã cho đến chết. Thợ săn kia cũng không lãng phí thịt cả người của Tam Nha, băm nhỏ nấu chín đút cho chó săn mình nuôi. Thợ săn lại mang con trai đi đến người môi giới kia mua con dâu nuôi từ bé tiếp theo.
Cho dù hình ảnh lướt qua rất nhanh, nhưng vẫn làm cho Từ Tú Việt vô cùng tức giận, thật sự là cầm thú mà!
Mà bên kia Trương thị không thể tin được nhìn Hà Nhị Lang: “Chàng... Chàng muốn bỏ ta sao?”
Hà Nhị Lang không ngẩng đầu lên, buồn buồn nói: “Không phải bỏ, là hòa ly.”
“Chàng... Chàng...” Nước mắt của Trương thị chảy càng nhiều hơn, cuối cùng cũng không biết mắng người khác, nín nửa ngày mới nói được một câu: “Sao chàng có thể đối xử với ta như vậy?!
Hà Đại Lang nhìn bên này nhìn bên kia, hắn cũng không muốn bán cháu gái ruột của mình, nhưng thấy mẹ nghe được chuyện muốn bán Tam Nha thì lập tức có phản ứng. Hà Đại Lang hạ quyết tâm, nếu hắn mượn xe bò đi lên trấn, đi đi về về cũng chỉ mất một canh giờ, chờ mẹ nhìn thấy bạc bán Tam Nha, nói không chừng bệnh sẽ tốt hơn.
Hà Đại Lang nghĩ như vậy, giống như sợ mình hối hận, đứng dậy muốn nhanh chóng đi ra ngoài.
“Khụ khụ khụ, Đại Lang.”
Cô vừa mới nói xong, Từ Tú Việt cảm giác thân thể của mình lạnh hơn hai phần. Từ Tú Việt lập tức bấm ngón tay tính toán, công đức mà cô tích góp nhiều năm, cứ như vậy --- biến mất!
Công đức của cô! Công đức cô tích góp từ nhỏ đến lớn, cứ như vậy đổi một thân thể bị tàn phá của bà lão, cuộc sống giàu sang kiếp sau cả cô đã không còn nữa rồi.
Còn có sư phụ ở kiếp trước, đồ nhi không thể dưỡng lão phụng dưỡng cho ngài, đừng đau lòng cho đồ nhi, đồ nhi của ngài chỉ là sống ở một thế giới khác mà thôi.
Đồ nhi sẽ ở chỗ này, một lần nữa tích lũy công đức, chỉ mong thân thể của ngài được an khang, cả đời thuận lợi, sống đến khi chết già!