“Ta còn có thể lừa gạt Xuân Hoa của chúng ta sao? Nàng chính là thịt đầu quả tim trong lòng ta!”
Đầu bên kia truyền đến tiếng ma sát của quần áo, cùng với trong tiếng đọc sách lanh lảnh xen vào tiếng thở dốc yếu ớt của nữ tử và tiếng hít thở nặng nề bị kích thích của nam tử, “Mang thai con của ta, mông của Xuân Hoa lớn hơn trước nhiều nha.”
“Chàng... Chàng...”
Lại một trận ma sát quần áo, cuối cùng nam tử cũng có một chút lý trí, kiềm chế nói: “Được rồi được rồi, chỗ này rốt cuộc cũng là thư viện, để cho người ta nhìn thấy sẽ làm hư danh tiếng của ta.” Nói xong thì càng nhỏ giọng hơn, “Chờ tan học rồi, ta lại đi tìm nàng, đi nhanh đi.”
Giọng nói của nữ tử tràn đầy không nỡ: “Vậy... Thanh ca ca đi học đi, chúng ta chờ chàng.”
Tiếng nói vừa dứt không bao lâu, thôn trưởng lập tức nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy tím bước nhanh đi ra từ trong ngõ hiểm. nhìn trái nhìn phải, sau đó rời đi.
Lần này thôn trưởng đã thật sự xác định, nam tử trong ngõ hẻm, lời ngon tiếng ngọt, nói không vấp một chữ nào, chính là cháu trai cả của ông ấy, Hà Thư Thanh.
Lúc này sắc mặt của ông ấy đỏ lên, cũng không biết là vì xấu hổ hay là tức giận, bàn tay run rẩy, trong đầu chỉ có bốn chữ to ---
Làm nhục văn nhã!
Chuyện này còn chưa xong, sau khi thiếu nữ rời đi không được bao lâu, cửa sau vang lên một tiếng két, lại có một giọng nam truyền đến: “Chao ôi, tẩu tử đi rồi sao?”
Cách chỗ cửa một chút, xuất hiện một người.
“Đi đi, ai là tẩu tử của ngươi.” Hiển nhiên Hà Thư Thanh rất quen thuộc với người đến.
“Cũng đã mang thai rồi, còn không phải là tẩu tử sao? Đang tiếc, ta thấy lúc trước tiên sinh muốn gả con gái của mình cho huynh, chẳng qua bộ dạng của tẩu tử càng xinh đẹp, huynh cũng không mất mát gì, lão đệ này trước tiên chúc mừng huynh trước, chờ qua kỳ thi Hương, Văn Viễn huynh chính là song hỷ, không đúng, phải là tam hỷ lâm môn!”
Tên tự của Hà Thư Thanh chính là Văn Viễn, còn là do tiên sinh ở trong thư viện đặt cho hắn ta, hy vọng hắn ta cố gắng lâu dài trên con đường học vấn, lấy được công danh.
Hà Thư Thanh nghe vậy, thì xuy một tiếng: “Ai nói ta muốn thành thân với nàng ta?”
Thôn trưởng và thư sinh kia đều sửng sốt một chút, một hồi lâu mới nghe thư sinh kia hỏi: “Sao vậy? Mới vừa rồi không phải Văn Viễn huynh nói trúng Tú tài sẽ đi đến nhà người ta cầu hôn sao?”
“Kế hoãn binh thôi, chờ ta thi đậu Tú tài, chỉ cần nói nàng ta đã mất trinh muốn đổ tội cho ta, ngươi nói, khi đó mọi người sẽ tin ai?”
“Vậy khẳng định là tin tân Tú tài của chúng ta rồi! Chẳng qua tiểu kiều nương kia trong mắt trong lòng đều là huynh, huynh bỏ được sao?”
Giọng nói của Hà Thư Thanh tràn đầy khinh bỉ: “Không phải ngươi đã nghe ta kể về bộ dạng lúc trước của nàng ta sao, thật sự rất nhiệt tình, lẳng lơ, ta còn không định làm gì, nhưng nàng ta vừa khóc vừa bảo ta đừng đi. Nữ tử tốt trọng danh tiết, ta và nàng ta cũng chỉ có mấy lần cá nước vui vẻ với nhau, cái thai trong bụng của nàng ta còn chưa biết là của ai đâu, nàng ta như vậy, vui đùa một chút cũng không sao, cưới làm thiếp thì được, nhưng lấy về làm thê tử thì không được.”