Thư sinh kia chậc một tiếng, trong giọng nói tràn đầy trêu chọc: “Nói cũng đúng, cũng chỉ có Thư Thanh huynh tài mạo song toàn mới có loại chuyện phong lưu như thế nào, đáng tiếc vưu vật eo nhỏ mông to kia, sau này sợ là Thư Thanh huynh sẽ khó lại nếm thử được!”

“Dù là sơn hào hải vị, ăn lâu một món cũng sẽ ngán thôi.”

---

Hai người dần dần đi xa, chỉ để lại một mình thôn trưởng tâm trạng phức tạp, đứng sau cái cây, đầy vẻ sa sút tinh thần.

Ông ấy thật sự không nghĩ ra, cháu trai mà mình kiêu ngạo với mọi người lại biến thành cái dạng này?

Đêm qua, trên cơ bản toàn bộ người Hà gia đều ngủ ngon, chỉ trừ con trai lớn của Từ Tú Việt.

Hà Đại Lang nghe được sự uy nghiêm vĩ đại của điện Diêm Vương mà Từ Tú Việt kể, hắn trằn trọc trở mình cả một đêm, trong đầu không ngừng suy nghĩ, Diêm Vương anh tuấn, lại có bộ dạng thiếu niên, cũng không biết ba phần lạnh lùng, năm phần yêu mị, hai phần hồn nhiên là tướng mạo như thế nào.

Người lạnh lùng nhất mà hắn gặp cũng chính là Tứ đệ của mình, người yêu mị nhất mà hắn từng gặp, chính là cô nương tên là Mật Tử ở thanh lâu hắn gặp khi đi lên trấn trên làm việc, còn người hồn nhiên thì chính là lúc Cẩu Đản mới sinh ra.

Tứ đệ cộng thêm cô nương thanh lâu thêm Cẩu Đản, vậy sẽ ra bộ dạng của Diêm vương sao?

Thứ mẹ biết cũng thật nhiều.

Có phải hắn đã quên mất cái gì không?

Trong phòng mái tây, Hà Tứ Lang cứ như vậy bị trói cả một đêm, hôm sau lúc mọi người nhớ đến hắn, dưới mắt của hắn đã xanh đen một mảnh, không biết là có phải tức giận cả một đêm không ngủ hay không.

Lúc Từ Tú Việt tỉnh đã là mặt trời lên cao ba sào, Từ thị hâm lại cháo cho cô, hôm nay cháo có màu đen, gạo cũng nhiều, tản ra mũi thô lương thoang thoảng, Từ Tú Việt cũng không bắt bẻ, ăn từng muỗng một.

Muốn nói Từ Tú Việt ăn cháo, tại sao không thể bưng chén lên, hút liền một ngụm, đây cũng là do cái thân thể này.

Cô hối hận, cô thật sự hối hận.

Cô chỉ biết bà lão này lớn tuổi, không biết bà ta bị yếu dạ dày, miệng to ăn cơm sẽ bị đau dạ dày, Từ Tú Việt suy đoán ít nhất cũng là bị viêm dạ dày mãn tính rồi, năm xưa quá khổ, còn bị bệnh đau chân phong thấp.

Phải biết sáng nay cô mới tính toán một chút, năm nay Từ lão bà mới 39 tuổi! Nhưng thân thể cuộc sống lại có bộ dạng như bà lão 60 70 tuổi, kiếp trước những bà lão nhảy quảng trường, chen chúc trong xe buýt còn mạnh khỏe hơn nguyên chủ.

Hối hận, quá hối hận.

Mang theo oán khí, Từ Tú Việt chống gậy run rẩy đi tới phòng mái tây, chuẩn bị “trao đổi thân thiết” với con trai út, mà bên cạnh chính là con trai cả lo lắng đỡ lấy cô.

“Tứ lang, con có biết ngày hôm qua mẹ sắp chết không?”

Hà Tứ Lang đã được cởi trói, mặt mày xanh mét nghi ngờ nhìn về phía Từ Tú Việt, miễn cưỡng đáp lại hai chữ: “Biết ạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play