“Nàng đến đây làm gì?”
Bên trong ngõ hẻm không nhìn thấy, truyền đến giọng của một nam tử, mang theo chút không kiên nhẫn, thôn trưởng nghe vào có chút giống cháu trai của mình, nhưng cũng cảm thấy không giống. Cả người ông ấy nghiêng về một phía, vểnh tai lên, có ý đồ nghe kỹ xem thử người này có phải là Thanh Ca Nhi của bọn họ hay không.
“Ta... ta cũng không còn cách nào nữa.” Giọng nói của nữ tử mang theo chút nghẹn ngào: “Chàng sờ đi, bụng của ta sắp không giấu được rồi! Thanh ca ca, chúng ta phải làm thế nào đây?”
Thật... Thật sự là cháu trai của ông ấy...
Trái tim của thôn trưởng lạnh mất một nửa.
“Cái gì mà làm thế nào!” Giọng nói của nam tử trở nên vội vàng, nhưng vẫn sợ hãi có người nghe thấy, cho nên hạ thấp giọng xuống: “Đã nói với nàng rồi, chờ ta đi tìm nàng, không nên đến thư viện tìm ta!”
“Vậy, vậy ta thì sao? Ta phải làm thế nào chứ?” Giọng nói của nữ tử tràn đầy bất lực: “Ta chờ rồi mà, chờ chàng ba tháng rồi! Nhưng nhà của chàng còn chưa đến cầu hôn, chờ rồi chờ, ta phải chờ đến khi nào chứ? Chàng nói đi, có phải chàng không cần ta nữa không?”
Nói đến chỗ kích động, tiếng của nữ tử không nhịn được lớn hơn, nam tử hoảng sợ vội vàng bị miệng nàng ấy lại, thôn trưởng cũng chỉ có thể nghe được tiếng ô ô không rõ của nữ tử.
Tiếp theo chính là tiếng nhỏ giọng dịu dàng trấn an của nam tử: “Xuân Hoa, Xuân Hoa của ta ơi, ngoan, trước tiên nàng tỉnh táo lại một chút, sao ta có thể không cần nàng chứ? Chẳng qua một tháng nữa chính là thi Hương rồi, mấy ngày nay thư viện không cho nghỉ, ta cũng không thể về nhà được, cho nên cứ nghĩ không bằng chờ thi đậu kỳ thì Hương, thành Tú tài rồi, đến lúc đó cũng tiện mở miệng với người trong nhà, nở mày nở mặt cưới nàng về nhà.”
Tiếng khóc của nữ tử đã trở nên nhỏ hơn, chắc là nghe lọt lời của nam tử.
“Haizz, đều là ta sai, cảm mến nàng mới nhất thời không nhịn được, gây ra đại họa, ta thật sự đáng chết!”
Thôn trưởng nghe thấy tiếng đùng, tiếp theo là tiếng nhỏ giọng kêu lên của nữ tử: “Thanh ca ca! Đừng! Chàng đừng đánh mình! Ta sẽ đau lòng.”
“Được, Xuân Hoa, ta biết trong lòng nàng có ta, ta cũng vậy, lúc nào cũng nhớ đến nàng hết. Ta biết chuyện này là chuyện lớn của nữ tử, chỉ là hôm nay đi cầu hôn sẽ để cho nàng bị chỉ trích, nhưng nếu chờ ta thi đậu Tú tài, đến lúc đó lại đến nhà nàng cầu hôn, vậy nàng chính là nương tử Tú tài, ai lại dám coi thường nàng chứ? Ngay cả cha mẹ của nàng cũng không dám động vào nửa đầu ngón tay của nàng!”
Hình như nữ tử đã bị thuyết phục, hơi yên lặng một chút, mới mở miệng: “Nhưng khi đó, đứa bé phải làm thế nào?”
“Chuyện này còn không dễ dàng sao, chờ nàng vào cửa, cứ nói là sinh sớm là được.”
Nữ tử còn chưa yên tâm, cẩn thận xác nhận lại: “Thanh ca ca thật sự nghĩ như vậy sao?”