Cái này... Nói giống như chưa nói.
Trên mặt thôn trưởng tràn đầy vẻ tức giận, Từ Tú Việt lại có lòng tốt nói thêm một câu: “Từ xưa phúc họa liền nhau, cho người khác con đường sống chính là cho mình con đường sống, ức hiếp người quá đáng cẩn thận lửa đốt đến cửa nhà mình.”
Thôn trưởng vẫn luôn cho mình là người có học, nhưng lúc này ông ấy lại không hiểu câu này của Từ Tú Việt: “Lão tẩu tử, có thể nói rõ ràng hơn một chút được không?”
Từ Tú Việt lắc đầu: “Thiên cơ bất khả lộ, còn chưa đến lúc nói ra, nếu như sáng mai lão đệ làm theo lời của ta, cũng sẽ hiểu ta đang nói gì.”
Lúc thôn trưởng đi ra khỏi cửa Hà gia, bỗng nhiên giật mình phát hiện, chẳng lẽ... Ông ấy bị dao động rồi?
Tiễn thôn trưởng rời đi, Hà Đại Lang nhìn chằm chằm Từ Tú Việt, hứng khởi nói: “Mẹ, Thanh Ca Nhi thật sự gây chuyện với cô nương nhà người ta sao?”
Từ Tú Việt hơi ngước đầu lên: “Sao vậy, không tin mẹ sao?”
Một tiếng tự xưng mẹ này, Từ Tú Việt cảm giác mình đóng vai bà lão càng thuần thục hơn.
“Tin! Con trai tuyệt đối tin mẹ.” Hà Đại Lang nhìn trái nhìn phải, chợt nhỏ giọng nói: “Mẹ, điện Diêm Vương có bộ dạng gì vậy ạ?”
Haizz, con trai ngốc của cô ....
Bên này Từ Tú Việt ngủ rất ngon, mà bên kia thôn trưởng thì trằn trọc trở mình cả một đêm, trời chưa sáng đã đánh xe bò nhà mình lên lên trấn.
Ông ấy mua hai cái bánh bao giấu trong ngực, tới mới phát hiện, cây hòe già mà Từ Tú Việt nói đúng là mọc ở góc tường, chiều rộng bằng hai người ôm, quẹo qua ngõ, đi hai mét thì sẽ đến cửa sau của thư viện.
Ở chỗ này trừ một cái cây thì không có cái gì che chắn được cả, nếu có người đi ra từ ngõ, hơi chú ý một chút có thể nhìn thấy ông ấy.
Ông ấy cũng thật là, sao lại nghe lời Từ lão bà đến chỗ này, cũng may ông ấy thông minh mua hai cái bánh bao, nếu xảy ra chuyện gì hoặc là Thanh Ca Nhi nhìn thấy mình, ông ấy sẽ lấy bánh bao ra cho hắn ta, làm bộ mình đặc biệt đến thăm.
Nghĩ như vậy, thôn trưởng sát lại gần cái cây hòe lớn, đợi đã lâu, cho đến khi nghe được tiếng đọc sách lanh lảnh trong thư viện, cũng không có nghe thấy cửa sau phát ra âm thanh gì.
Haizz, ông ấy vậy mà lại tin lời bậy bạ của Từ lão bà! Thôn trưởng tự giễu trong lòng, nhưng khóe miệng lại không nhịn được nhướng lên, lộ ra nụ cười mỉm, nhìn qua tâm trạng rất tốt.
Bánh bao giấu trong ngực còn nóng hôi hổi, hương thơm của thịt xuyên qua túi giấy, qua lớp áo bay ra ngoài, chui vào trong mũi của thôn trưởng. Thôn trưởng hơi liếm môi, muốn nhanh chóng đưa cho cháu trai của mình, nếu bỏ lỡ bữa sáng, đến xế trưa để cho phòng bếp của thư viện hâm lại, người khác sẽ ngửi được mất.
Thôn trưởng mới vừa nhấc chân đi ra ngoài một bước, đầu hẻm truyền đến một tiếng két, cửa mở ra.
Trái tim thôn trưởng hơi đập nhanh, lập tức rụt người lại.