Giấc ngủ này làm cho cả người Từ Tú Việt thoải mái, tâm trạng cũng đặc biệt tốt, ngước mắt lên cười như không cười nhìn thôn trưởng: “Vẫn là lão đệ nhớ mong ta.”
Xem thường bộ dạng muốn mở miệng của thôn trưởng, Từ Tú Việt nhìn về phía Trương thị mới vừa cửa phòng, vẫy tay một cái: “Con dâu hai, đến chỗ này của mẹ.”
Trương thị nghe vậy thì sửng sốt một chút, từ khi nàng gả vào chưa từng nghe mẹ chồng dùng loại giọng điệu ôn hòa như vậy gọi mình, ngẩn ngơ một lát, sau đó lập tức bưng chén đến.
Từ Tú Việt ngủ lâu bụng đã đói ùng ục, vừa ngửi được mùi gạo, nước miếng lập tức chảy ra. Trương thị nhìn ra được ý của mẹ chồng, nhưng thấy mẹ không đưa tay ra nhận chén, nhất thời không biết làm sao.
Vì sau này Tam Nha không bị bán, nàng đã quyết định hầu hạ mẹ thật tốt, Trương thị cố gắng nhớ lại cách làm của đại tẩu, nhưng mép giường của mẹ, nàng có thể ngồi xuống sao?
Nếu đứng thì không tiện đút cho mẹ, hơn nữa cho tới bây giờ mẹ không có muốn nàng hầu hạ, tất nhiên nàng cũng sẽ không tự tiện xuất hiện làm cho mẹ không vui.
Trương thị vô cùng xoắn xuýt, mà Từ thị ở một bên nhìn ra được sự khó khăn của nàng, nói một câu “Để ta đi”, sau đó nhận lấy cái chén từ trong tay Trương thị, ngồi xuống mép giường của Từ Tú Việt, múc từng muỗng đút cho cô.
Trương thị bị chen qua một bên, trái lại thở phào nhẹ nhõm.
Lần đầu tiên Từ Tú Việt cảm thấy xuyên thành lão thái bà cũng rất tốt, ít nhất có con dâu hiếu thuận phục vụ.
Tình cảnh này làm cho thôn trưởng cảm thấy có chút quen mắt, giống như vào buổi trưa ngày hôm nay, Từ lão bà ăn cháo, ông ấy nhìn, chờ người ăn xong rồi, ông ấy mới có thể nói đôi câu, ông ấy không giống một người trưởng thôn, trái lại giống như người làm của Từ lão bà, chờ Từ lão bà sai phái công việc.
Nghĩ như vậy, thôn trưởng càng bực mình, cũng may lần này cháo loãng hơn, không chờ bao lâu Từ Tú Việt đã ăn xong. Thôn trưởng lập tức không kịp chờ, vội vàng mở miệng ám chỉ: “Lão tẩu tử, chuyện nói vào xế trưa, ta muốn hỏi ngươi còn biết cái gì nữa.”
Từ Tú Việt liếc nhìn căn phòng bốn vách tường bằng bùn nghèo nàn, vươn bàn tay gầy nhăn nheo về phía thôn trưởng.
Cũng không biết dây thần kinh nào của thôn trưởng thay đổi, đột nhiên hiểu ý của Từ Tú Việt, sờ ngực của mình, chậm rãi móc một cái túi nhỏ ra, lưu luyến nhìn hai lần, đưa cho Từ Tú Việt.
Từ Tú Việt cất túi tiền vào dưới gối, lần này là cười tươi thật lòng: “Lão đệ vẫn khách khí như vậy!”
Thôn trưởng cảm thấy mình giống như đang ăn phải một nắm trấu khó nuốt, cổ họng nghẹn không phát ra tiếng nào.
Từ Tú Việt cầm tiền của người ta, tất nhiên phải làm việc, cũng không kích thích ông già này nữa, giữ lão đại ở lại, sau khi đám người còn lại rời đi, cô mới nhìn mặt của thôn trưởng, lại bấm ngón tay tính toán: “Ngươi muốn biết chuyện gì xảy ra vậy thì vào sáng sớm ngày mai, nấp dưới cây hòe sau cửa của thư viện, chờ không lâu lắm sẽ biết được.”