“Haizz, bọn họ nào biết khổ tâm của người làm mẹ như ta, ta khổ cực nuôi lớn, cuối cùng lại xem ta thành kẻ thù.” Từ Tú Việt không nặn ra được nước mắt, chỉ có thể thở dài tỏ ý mình đang đau buồn.
“Ta đi dạo một vòng trong điện Diêm vương, lúc nằm trên giường đầu óc giống như đèn kéo quân, suy nghĩ trước sau một lần, cũng đã suy nghĩ rõ ràng. Nếu bọn họ không muốn, vậy thì thôi đi, đều là con trai ta, cố được cái này không lo được cái kia, còn thật sự để cho Nhị Lang quỳ chết ở sân sao? Tam Nha cũng là cháu gái bảo bối của ta, ta cũng không nỡ đưa đi, vậy thì không bán nữa, dù chúng ta nghèo một chút, mệt một chút, dù gì người nhà cũng đoàn tụ sống bên nhau.”
Từ Tú Việt không biết người trong phòng tin được mấy phần lời này, nhưng cô nhìn khuôn mặt cảm động, vô cùng áy náy của Từ Đại Lang, đã biết con trai cả của cô đã tin rồi. Trương thị không biết có nên tin hay không, nhưng cuối cùng xác định được sẽ không ai bán con gái của mình, kinh ngạc vui mừng chảy nước mắt, vội vàng tỏ thái độ: “Sau này con nhất định sẽ làm nhiều việc, phục vụ mẹ thật tốt.”
Ngoài mặt chuyện hoang đường này đã được giải quyết, thôn trưởng cùng lười xen vào việc của người khác, chỉ nói: “Vậy cũng tốt.”
Từ Tú Việt gật đầu, nhưng cô không chỉ muốn giải quyết chuyện nhà, còn muốn tìm lý do cho sự thay đổi của cô, cho nên lập tức giơ tay lau nước mắt không tồn tại ở khóe mắt, đôi mắt nhìn về phía thôn trưởng, mang theo chút hối hận: “Lão đệ à, chắc ngươi không biết, lúc này lão tẩu tử ta đây thật sự đã đi vào trong điện Diêm Vương, không chết nhưng cũng đã nhìn thấy Diêm Vương, Hắc Bạch Vô Thường ở bên trong.”
Thôn trưởng bị tiếng lão đệ này làm cho sửng sốt, từ trước đến giờ người trong thôn đều cung kính gọi ông ấy một tiếng thôn trưởng, vãn bối họ hàng gần thì gọi ông ấy một tiếng lão thúc, cùng bối phận thì gọi ông ấy là huynh đệ, cách gọi lão đệ này thật sự rất mới lạ.
Xưng hô này thật sự làm cho ông ấy rất không được tự nhiên.
Từ Tú Việt nói tiếp: “Thân thể này của ta không bằng lúc trước, sợ là không làm được nhiều việc.” Đúng vậy, mặc kệ ngày thường nguyên chủ có chăm chỉ hay không, bây giờ cô đã xuyên qua, thật sự không muốn làm việc.
“Thật ra có nhiều việc ta cũng đã nghĩ rõ ràng, trước kia ta cũng có chỗ làm không tốt, sau này vẫn là gia hòa vạn sự hưng!”
Thôn trưởng nghe vậy thì tán thành gật đầu: “Ngươi có thể suy nghĩ được như vậy thì rất tốt.” Ít ồn ào gây chuyện, ông ấy làm thôn trưởng cũng có thể bớt chuyện.
Không nói đến chuyện lúc trước người thôn trưởng này làm người như thế nào, Từ Tú Việt thấy người ta phí sức lo lắng chuyện xấu trong nhà bọn họ cũng không dễ dàng gì, cô chính là một người tri ân báo đáp, cho nên nói: “Vất vả cho lão đệ đi một chuyến, nhà nghèo không có thứ gì để cho ngươi mang về....”