Tiểu Kiều Thê Thập Niên 80

Chương 42


4 ngày

trướctiếp

Tống Nguyệt Minh gật gật đầu, lỗ tai cùng hai má không thể khống chế mà đỏ lên, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm mình, cô thật sự rất khó chống đỡ, bất quá lại nói, nếu không thẹn thùng mới kỳ lạ đâu, nghĩ thông suốt điểm này, cô cũng cảm thấy yên tâm thoải mái hơn rồi.

May mắn, các cô chưa kịp nói quá nhiều lời, liền có người đến nhà họ Ngụy, người dẫn đầu chính là con dâu lớn của nhà họ Ngụy, tay trái ôm đứa con trai, tay còn lại dẫn theo cô con gái khoảng ba bốn tuổi, vừa bước vào cửa, ánh mắt liền nhìn ngang ngó dọc, đánh giá khắp người Tống Nguyệt Minh, miệng vừa mở liền như khẩu súng liên thanh.

"Ai nha, đây là em dâu sao? Lớn lên cũng thật xinh đẹp, trách không được Vân Khai nhìn ai cũng chướng mắt, cố tình lại để bụng tới em, mà tên của hai em cũng thật thú vị nha!"

Vương Bảo Trân ôm đứa bé trong tay cô, không nặng không nhẹ mà oán trách: "Ngươi làm chị dâu mà nói chuyện như thế nào đấy? Nguyệt Minh còn chưa chính thức vào cửa đâu! Nguyệt Minh, chị dâu con chính là cái tính tình này, tùy tiện nói chuyện, không biết giữ mồm giữ miệng."

Tống Nguyệt Minh lắc đầu, nhỏ giọng kêu: " Chị dâu."

Con dâu cả nhà họ Ngụy – Tề Thụ Vân nhếch miệng cười trả lời, đứa bé gái trong tay ngóng trông nhìn về phía hạt dưa và kẹo trái cây ở trên bàn, cô vô cùng tự nhiên đi qua, vơ một nắm nhét vào trong túi áo của con gái: "Ăn đi!"

Cô con gái nhỏ bóc ra một viên kẹo, vô cùng cẩn thận mà nhấm nháp.

"Đây là Tiểu Tuyết, ba tuổi rưỡi, còn đây là Trứng Thối, mới nửa tuổi thôi." Vương Bảo Trân giới thiệu từng người một.

Tống Nguyệt Minh gật gật đầu, Tiểu Tuyết tò mò liếc nhìn cô một cái, cái gì cũng không nói, lùi về bên người Tề Thụ Vân, nhưng Tề Thụ Vân rất không kiên nhẫn, đẩy cô bé ra: "Nóng như vậy mà cứ dính mrj làm gì, tự mình đi chơi đi."

Tiểu Tuyết đành phải đi tìm Ngụy Căn Sinh, đối với sự không kiên nhẫn của Tề Thụ Vân không có chút cảm xúc nào.

Ngay sau đó, con dâu thứ hai của nhà họ Ngụy – Mã Phượng Lệ cũng dẫn theo đứa nhỏ đến, ba đứa nhỏ đều biết đi, cậu bé chừng năm sáu tuổi chạy đằng trước, theo sau là một nam một nữ chạy theo vào.

"Đây là vợ của anh hai con, con gọi chị dâu hai là được, đứa lớn gọi là Cường Cường, đứa thứ hai gọi là Lâm Lâm, nhỏ nhất gọi là Tiểu Thắng."

Mã Phượng Lệ cũng khen Tống Nguyệt Minh lớn lên ưa nhìn, cũng không nói gì cả, đối với đứa con dâu yên tĩnh này, biểu hiện của Vương Bảo Trân có chút lạnh nhạt, bất quá nhìn ba đứa cháu nội đều tràn ngập yêu thương.

Trong nhà chính có mười mấy người, nháy mắt trở nên vô cùng náo nhiệt, hạt dưa và kẹo trái cây ở trên bàn cũng bị phân chia không sai biệt lắm, Tống Nguyệt Minh cố gắng để cho nụ cười của mình không cứng đờ như vậy, rất nhanh, Tống Vệ Cầm dẫn theo con gái út Ngụy Tú Hồng đến, cô đã quen sự náo nhiệt của nhà họ Ngụy, nhưng trước tiên nhìn xem cháu gái của mình, khuôn mặt hồng hồng, cười rộ lên rất ưa nhìn, khiến cho người ta nhìn vào trong lòng đều thoải mái.

Tống Vệ Cầm âm thầm buồn bực, cháu gái này đính hôn xong còn dễ nhìn hơn trước kia a.

"Cháu đã đến rồi, đang chờ cháu đấy!"

"Ha ha ha, tôi đây thân làm bà mối phải đến nhà bà cọ cơm mới được, cũng đừng ngại phiền a!"

"Tôi đang ước gì đây!" Vương Bảo Trân nói xong liền liếc mắt nhìn Ngụy Căn Sinh, Ngụy Căn Sinh ra khỏi phòng, vào phòng bếp chuẩn bị bữa ăn trưa.

Vệ Vân Khai nhìn thoáng qua Tống Nguyệt Minh, nhưng không nhận được sự đáp lại, do dự chốc lát liền xoay người đi phòng bếp hỗ trợ, lúc này Tống Nguyệt Minh đã không cần anh ở lại chống lưng, có cô ruột ở đây, không có gì phải sợ.

Con dâu tương lai đến nhà, người tiếp khách đều là người phụ nữ có tuổi, cho dù Vương Bảo Trân không đến bàn này ăn cơm, đồ ăn bưng lên, năm đứa nhỏ đứng ngoài phòng trơ mắt nhìn, Tống Nguyệt Minh thấy có chút không thích hợp, nhưng Tống Vệ Cầm nháy mắt với cô, ý bảo cô an tâm một chút chớ nóng nảy.

Dựa theo Tống Vệ Cầm nói, hai cô con dâu nhà họ Ngụy cũng không làm gì, cũng không biết dạy dỗ con cái, hơn nữa trong phòng bếp cũng không phải không để lại cơm, sao phải chen tới chỗ này nhìn các cô ăn chứ?

Không bao lâu sau, Vương Bảo Trân gọi năm đứa nhỏ đi: "Hầm cho mấy đứa nhỏ mấy quả trứng gà đó, nhanh đi ăn đi!"

Trên bàn, bốn món lạnh sáu món nóng, rau thịt đầy đủ, gà vịt thịt cá đều là món nóng, thêm đậu mầm bạo xào, rau hẹ xào trứng gà, đây là sáu món nóng, rau trộn cũng chỉ có rau trộn trứng muối và đường trộn cà chua là món chay, còn lại chính là rau trộn thịt bò kho và rau trộn lỗ châu mai thịt dê, đựng đầy cả một dĩa, còn có một bình nước có ga, mặc cho ai nói gì, bữa cơm này của nhà họ Ngụy huẩn bị phi thường tốt.

Nhưng Tống Nguyệt Minh ăn không thấy thoải mái lắm, trên bàn cơm mọi người đều vùi đầu mà ăn, đồng thời còn khuyên cô ăn nhiều một chút, rồi lại lấy nước thay rượu uống vài lần.

Tề Thụ Vân nói đùa nói: "Lần đầu tiên tôi tới quả thật không thể so với hiện tại, muốn ăn gì đều có, khi đó có thể ăn được một cái bánh bao trắng đã tốt lắm rồi!"

Mã Phượng Lệ cười trò chuyện với cô: "Khi đó không thể so với hiện tại, đây không phải là ngày càng ngày càng tốt sao."

Tống Vệ Cầm gắp cho con gái Tú Hồng một đũa thịt bò, cười nhạt nói: "Tôi liền càng không thể so với mọi người, lần đầu tiên tới nhà thăm người thân, không để cho ăn cơm khoai lang là được!"

Bỗng Ngụy Xuân Hoa chỉ hơn mười tuổi thình lình mở miệng: "Mẹ cháu rất không thích ăn cơm khoai lang, mẹ nói vừa ngửi đến khoai lang liền thấy nóng ruột!"

"Ha ha ha, ai mà không phải vậy chứ? Đều là như thế thôi a Nữu Nữu, chờ khi cháu đính hôn đến nhà chồng, khẳng định sẽ ăn ngon hơn bữa này!"

Tề Thụ Vân âm thầm bĩu môi, người còn chưa vào cửa, cô em chồng liền biết phải lấy lòng ai, nhưng cũng có mắt thật đó, cũng không biết mẹ chồng dạy như thế nào.

Bữa cơm này là một bữa ăn dày vò nhất của Tống Nguyệt Minh, buông đũa kiên quyết tỏ vẻ bản thân đã ăn xong, cô thậm chí càng nguyện ý gả lại đây trong năm này, nếu không, chờ thêm năm lại thêm một bữa cơm này nữa, cô thế nào cũng sẽ bị bệnh dạ dày!

Sau bữa cơm, Tề Thụ Vân và Mã Phượng Lệ dẫn dẫn mấy đứa nhỏ rời đi, Tống Vệ Cầm cũng thành công ra về, cũng rời đi, nhà họ Ngụy cũng yên tĩnh trở lại.

Vương Bảo Trân cười tủm tỉm hỏi Tống Nguyệt Minh: "Đồ ăn ngon không?"

"Ngon ạ, làm phiền thím ."

"Khách sáo như vậy làm gì, con thấy ngon là được rồi."

"Đúng rồi, Khai tử, ngươi dẫn Nguyệt Minh nhà mới nhìn xem, nhìn có ưng ý không."

Kỳ thật chỉ có vài bước chân, nhưng muốn để không gian cho đôi nam nữ chưa lập gia đình có cơ hội nói chuyện mà thôi.

Tống Nguyệt Minh theo Vệ Vân Khai đi về hướng nhà mới, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đối mặt với Vệ Vân Khai, cô cảm thấy tự nhiên hơn một ít.

Lần trước gặp nhau ở nhà họ Ngụy, Tống Nguyệt Minh vẫn chưa thấy được toàn cảnh căn nhà, hôm nay rốt cuộc có thể thấy được hình dáng cụ thể, ba gian phòng, một gian phòng bếp, một gian nhà kho, trong sân còn xây một cái WC, trừ bỏ cánh cửa được Vương Bảo Trân bọn họ đả thông kia, còn có một cái cửa thông hướng bên ngoài.

Ngôi nhà có ba gian nằm ở phía bắc, phía tây là một gian phòng ngủ nối liền nhà chính, phía đông có nửa vách tường ngăn cách phòng trong và nhà chính, ở ngoài nhìn vào có thể thấy bên trong trống rỗng, trước cửa sổ bày một cái bàn, tựa hồ đặt một ít sách, chính giữa là nhà chính, một cái bàn bát tiên và bốn cái ghế dài.

"Anh ở nơi này sao?"

"Đúng vậy."

Vệ Vân Khai đi qua đẩy ra cửa phòng ngủ, Tống Nguyệt Minh bước đến cạnh cửa nhanh chóng quét mắt nhìn xung quanh, vẫn chưa đi vào, một cái giường gỗ, một chiếc bàn học, phòng của đàn ông độc thân vừa sạch sẽ vừa đơn giản.

"Vô cùng tốt." Tống Nguyệt Minh tổng kết, bà nội từng kể cho cô nghe, một nhà hơn mười miệng ăn không có tiền xây phòng, chen chúc trong ba gian phòng cũ, trời mưa còn sẽ rỉ nước, điều kiện này đã tốt hơn bà nội khi đó rất nhiều rồi.

Vệ Vân Khai không biết vì sao lại thở phào nhẹ nhõm.

Tống Nguyệt Minh nhìn ngó xung quanh, nhấc chân đi đến bên bàn, quay đầu hỏi anh: "Đây là sách của anh sao?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp