Tiểu Kiều Thê Thập Niên 80

Chương 41


4 ngày

trướctiếp

Ăn dưa hấu xong, Vệ Vân Khai chào tạm biệt ra về.

Tống Vệ Quốc liên tục gật đầu: "Thằng bé này không tệ!"

Hoàng Chi Tử hừ một tiếng: "Ông nhìn thử xem là ai chọn cho con gái nhà mình!"

"Sao tôi cứ thấy là do Nguyệt Minh tự mình chọn?"

"...Cũng đúng."

Vệ Vân Khai tới một chuyến, rất nhanh, nửa cuối tháng bảy âm lịch cũng trôi qua rất nhanh, nghênh đón tám tháng âm lịch, trong thôn lại tới mùa thu hoạch vụ thu khiến làm người ta vừa vui sướng vừa bận rộn, chuông hằng ngày vừa vang lên là sẽ xuống ruộng kiếm công điểm, vào mùa thu hoạch ngô và đậu phộng, còn thường có nhà bay ra mùi đậu phộng luộc muối, tới khi có người hỏi thì sẽ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: Đậu phộng trồng trong ruộng riêng! Của nhà mình!

Tống Nguyệt Minh cũng ăn một bữa, đúng là hương vị rất ngọt ngào, ít khi bụng được ăn dầu, thế nên gặp món ngon nào cũng sẽ thấy thèm.

Đợi đến khi ngô được thu hoạch từ dưới ruộng xong chất đống ở sân trống trong thôn, vì đề phòng có người trộm của công để ăn, nên ngày đêm đều xếp người trông coi, theo ý Tống Nguyệt Minh thì việc nhẹ nhàng nhất là - lột ngô!

Chỉ là lúc lột vỏ ngô thì để lại ba bốn lá không lột hết, mọi người sẽ cột chúng thành một xâu rồi treo lên cột phơi, sau đó mới mài thành bột ngô, hạt ngô khô.

Lúc bận nhất là vào Trung thu, tiết Trung thu năm nay cũng là sinh nhật mười tám tuổi của Tống Nguyệt Minh, qua mười tám tuổi là có thể xuất giá kết hôn được rồi.

Tập tục ở vùng thôn Tiểu Tống này là đi thăm người thân trước ngày mười lăm, Vệ Vân Khai nhất định phải tới thăm nhà cha mẹ vợ, Tống Nguyệt Minh cũng phải tới nhà họ Ngụy.

Vệ Vân Khai chọn mùng sáu xách quà tặng ngày lễ tới cửa, hai cái bánh Trung thu, hai hộp bánh ngọt, bốn hộp đồ hộp và hai bình rượu đế, đây là quà tặng rất quý trong ngày lễ, trong lòng Hoàng Chi Tử tràn đầy vui mừng nhận lấy, sau đó lại phát sầu không biết nên mang gì sang nhà họ Ngụy đây, đưa lễ kém hơn thì mất mặt mũi nhà mình!

Mùng sáu, nhà họ Tống giữ Vệ Vân Khai ở lại ăn cơm, hẹn mùng tám Tống Nguyệt Minh sẽ sang nhà họ Ngụy, đến lúc đó Vệ Vân Khai sẽ đến nhà họ Tống đón người.

Buổi tối mùng sáu, Hoàng Chi Tử đang tính toán đồ mang sang nhà họ Ngụy, những món quà Vệ Vân Khai mang tới đương nhiên không thể trả về, nếu làm thế thì người ta sẽ cười cho rụng răng, bà nghĩ tới nghĩ lui rồi bảo Tống Vệ Quốc tìm người mua thuốc lá Tán Hoa lại thêm bánh Trung thu không cùng loại, cho nhà họ Ngụy ít hơn những vẫn hợp tình hợp lý.

Sáng sớm mùng tám, Hoàng Chi Tử đã kêu Tống Nguyệt Minh dậy từ sớm.

"Mẹ, mẹ để con ngủ thêm một lát đi, tối qua con ngủ không ngon." Tống Nguyệt Minh buồn ngủ đến nỗi không mở được mắt.

Hoàng Chi Tử nghĩ thầm, ngủ không ngon thì sắc mặt không tốt, thôi cứ để ngủ tiếp: "Chờ ăn sáng sẽ gọi con."

Tống Nguyệt Minh ừ một tiếng, xoay người ngủ tiếp, Hoàng Chi Tử dở khóc dở cười vỗ lên lưng cô: "Đúng thật là! Trông con chẳng vội tí nào!"

Bà bước ra cửa oán giận với Vương Quyên, Vương Quyên cười khuyên: "Buổi tối năm đó trước khi sang nhà mình con cũng ngủ không yên, sáng dậy không nổi, con thấy bây giờ em gái biết chừng mực, không làm lỗi đâu, mẹ, mẹ cứ yên tâm đi!"

"Mẹ biết thì biết, nhưng mà vẫn thấy không yên lòng!"

Chưa tận mắt thấy con gái xuất giá kết hôn, thì bà khó mà bỏ xuống nỗi lo này!

Qua chưa được nửa tiếng, rốt cuộc là Tống Nguyệt Minh cũng bị Hoàng Chi Tử kéo dậy, cô híp mắt chải tóc, rửa mặt xong soi gương mới có cảm giác căng thẳng: "Mẹ, hôm nay bác gái cũng đi chung đúng không?"

"Bà ấy đi! Nếu bà ấy không đi thì mẹ cũng phài tìm người đi chung với con!"

Cuối cùng Tống Nguyệt Minh cũng thấy yên tâm hơn một chút, chờ Vệ Vân Khai lái xe đi vào, gần như nghĩ không ra nên ngồi xe cùng người ta thế nào, lúc xe đạp rời đi cô nhìn thấy cha mẹ đứng ở cửa nhà mới kịp phản ứng, nhưng giờ có muốn nói gì cũng không kịp nữa rồi.

Dọc đường đi, tránh không được gặp mặt vài người.

"Nguyệt Minh, sang nhà chồng đấy à?"

"A, trông đối tượng này của cháu sáng sủa đấy!"

Mãi tới khi ra khỏi thôn, Tống Nguyệt Minh mới thở phào một hơi, ruộng đồng hơn một tháng trước còn xanh tươi nay đã khô vàng, có những trái ngô chưa kịp hái xuống vẫn còn treo trên thân lay động theo gió, thời gian trôi qua thật nhanh.

Vệ Vân Khai chỉ nghe thấy vài chữ, hỏi lại theo bản năng: "Cái gì?"

Tống Nguyệt Minh hỏi lại: "Vừa rồi tôi có nói gì à?"

"...Có nói."

Chuyện ma quỷ trong ruộng ngô tương đối đáng sợ.

Tống Nguyệt Minh bị mấy thứ mình tưởng tượng trong đầu chọc cười, lặp lại lời vừa nói một lần nữa: "Tôi nói là thời gian trôi qua nhanh quá."

Lúc trước anh cũng đưa cô về bằng con đường này.

Lời của anh truyền tới từ đằng trước: "Mùa thu hoạch."

Tống Nguyệt Minh tiêu hóa một chút, ý là lúc trước cứu một mạng người, bây giờ thu hoạch lại một cô vợ xinh đẹp như hoa?

Nối giữa hai thôn là con đường đất, gồ ghề, mặc dù Vệ Vân Khai đã cố gắng né cũng vẫn có xóc nảy, Tống Nguyệt Minh vịn yên sau xe nhưng luôn có cảm giác nguy hiểm như sắp ngã xuống, cắn chặt môi nắm lấy áo anh.

Trước mặt là tấm lưng dày rộng vô cùng có cảm giác an toàn, chỉ là trong nháy mắt khi cô nắm lấy thì có chút cứng đờ, Tống Nguyệt Minh xấu xa cười trộm, bàn tay nắm chặt không buông ra nữa.

Giữa hai người im lặng thật lâu, bầu trời trên cao xanh thẳm, không khí cuối thu xung quanh mát mẻ.

Lúc đi tới cây cầu cũ bắc lên sườn núi, Tống Nguyệt Minh rất hiểu chuyện xuống xe, cùng anh đẩy xe qua cầu, hai người không hẹn mà cùng nhìn vị trí lúc trước anh từng cứu cô, hôm nay dòng nước chảy xiết, còn nguy hiểm hơn so với lúc ấy.

Trong lòng Tống Nguyệt Minh còn sợ hãi, ngồi lên xe lần nữa thì bắt đầu nhỏ giọng hỏi hôm nay có những ai ở nhà họ Ngụy, Vệ Vân Khai hỏi gì đáp nấy, rất phối hợp.

Vào thôn Ngụy Thủy, Tống Nguyệt Minh quay về làm cô gái rụt rè không dám nói, dọc theo đường đi tránh không được những ánh mắt trêu ghẹo tò mò, lúc sắp tới nhà họ Ngụy thì đi ngang một con hẻm nhỏ, có một cô gái trẻ tuổi bước ra từ bên trong, lúc nhìn về phía bọn họ, chính xác là là ánh mắt của cô ta lúc nhìn về phía cô tràn đầy căm giận.

Tống Nguyệt Minh thản nhiên đưa mắt nhìn, xe đạp nhanh chóng lướt ngang cô gái kia.

Vương Bảo Trân đã sớm quét dọn sạch sẽ nhà cửa, chuẩn bị đón con dâu lần đầu đến cửa, cần phải chiêu đãi cho thật tốt, Ngụy Căn Sinh nấu ăn rất ngon, đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, chỉ chờ người tới liền lập tức hạ nồi, dựa theo phong tục phải tìm người đến ăn cơm chung với Tống Nguyệt Minh, con gái út Xuân Hoa của mình tính một người, lại gọi hai cô con dâu tới, cộng thêm Tống Vệ Cầm và con gái út của bà là đủ rồi.

"Cũng không biết hai người này đi đến chỗ nào rồi." Vương Bảo Trân nhỏ giọng lẩm bẩm.

Ngụy Căn Sinh rít một hơi thuốc: "Gấp cái gì, còn sớm mà."

Ngụy Xuân Hoa chạy đến cửa nhìn xem, vừa lúc nhìn thấy Vệ Vân Khai chở Tống Nguyệt Minh lại đây, nhìn thấy liền bấm chuông xe, Ngụy Xuân Hoa quay đầu hướng vào nhà kêu: "Mẹ!"

Vương Bảo Trân làm sao lại không hiểu, đây chính là người đã đến rồi!

Đến cửa nhà, Vệ Vân Khai dừng xe đạp lại, Tống Nguyệt Minh từ ghế sau nhảy xuống, Vương Bảo Trân liền cười tủm tỉm bước lên kéo tay cô: "Nguyệt Minh a, con tới rồi, mau vào, mau vào."

Tống Nguyệt Minh đỏ mặt, hô một tiếng thím, lại cùng Ngụy Căn Sinh chào hỏi.

Ngụy Căn Sinh cười hiền hậu: "Về đến nhà liền vào ngồi một chút đi."

Vệ Vân Khai đẩy xe đạp đi sau ba người, Ngụy Xuân Hoa hướng anh chớp chớp mắt, tươi cười nghịch ngợm.

Trong sân vườn nhà họ Ngụy, một mảnh lá rụng đều không có, trong nhà chính đã bày sẵn hạt dưa kẹo trái cây, còn chưa kịp ngồi xuống, Vương Bảo Trân liền vội vàng rót nước cho Tống Nguyệt Minh, nước ấm pha thêm chút đường trắng.

Vệ Vân Khai lấy từ trên xe đạp xuống mấy món quà tặng nhân dịp ngày lễ, Vương Bảo Trân vừa từ chối vừa trách cứ, nhưng nụ cười trên mặt lại không giống bình thường, nhà họ Tống cũng là người hiểu chuyện, không giống hai cô con dâu kia bên nhà mẹ đẻ của bà, kiến thức hạn hẹp.

Mông vừa đặt lên ghế, nghe giới thiệu về thân phận của Ngụy Xuân Hoa, tiếp đó chính là sân nhà của Vương Bảo Trân và Tống Nguyệt Minh, cả cuộc đối thoại đều là thăm hỏi tình huống người thân trong nhà.

"Đường có khó đi không?"

"Không khó đi ạ, đi rất vững vàng."

"Ba mẹ con thế nào?"

"Đều vô cùng tốt."

"Chị dâu con có phải sắp sinh hay không rồi, khi nào sinh xong đến nói với thím một tiếng, thím phải đi đưa chút đường đỏ và trứng gà!"

"Mẹ con nói phải đến tháng 11, 12 ạ."

"Ơ, vậy thời tiết sẽ lạnh lắm đó, bất quá tới đầu xuân liền sẽ ấm áp, đứa nhỏ cũng trưởng thành nhanh hơn, cũng rất tốt."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp