Tiểu Kiều Thê Thập Niên 80

Chương 43


4 ngày

trướctiếp

"Đúng, tùy tiện xem."

Tống Nguyệt Minh liếc sơ, có chút là về nguyên lý máy móc, có chút là phương diện vật lý, có một ít là tạp chí tuần san, còn có một xấp báo chí: "Những thứ này nanh đều có thể xem hiểu sao?"

"Có chút không hiểu lắm, đang từ từ ngẫm nghĩ."

Tống Nguyệt Minh không có hỏi nhiều, hướng anh cười cười, rồi để quyển sách xuống bước ra ngoài, giống như khi Vệ Vân Khai đến nhà cô, lúc này đây bọn họ đồng dạng không thích hợp ở riêng trong khoảng thời gian dài.

Ở lại nhà họ Ngụy đến ba giờ chiều, thời tiết không còn quá oi bức, Vương Bảo Trân liền để Vệ Vân Khai đưa Tống Nguyệt Minh về nhà.

"Đừng về trễ, kẻo ba mẹ con lo lắng, Khai tử, trên đường đi chậm một chút!"

“Con biết rồi."

Trước lúc rời đi, Vương Bảo Trân lại đem đống quà cáp mà Tống Nguyệt Minh mang đến bảo cô mang về, nhưng Hoàng Chi Tử đã nói trước với Tống Nguyệt Minh, ở cái giai đoạn này nên khách sáo một chút, những món đã mang qua rồi thì cần phải để lại tất cả, Tống Nguyệt Minh chỉ phải nghe theo, liền cùng Vương Bảo Trân khách sáo một phen mới có thể thuận lợi thoát thân.

Cuối cùng có thể ngồi yên trên băng ghế sau của xe đạp Vệ Vân Khai, Tống Nguyệt Minh thở dài một hơi, Vệ Vân Khai liền cảm thấy một luồng hơi thở phà vào lưng, không khỏi thẳng lưng tăng tốc chạy về phía trước.

Lúc đi ngang qua ngõ nhỏ, Tống Nguyệt Minh đột nhiên nhớ ra điều gì, liền quay đầu lại xem, không ngoài ý muốn lại nhìn thấy cô gái đang đứng ở trong ngõ nhỏ kia, cắn môi nhìn chằm chằm về phía đầu hẻm, đợi hai người từ đầu hẻm đi ngang qua, đối diện với ánh mắt của Tống Nguyệt Minh, liền nhanh chóng dời tầm mắt.

"Hửm?"

"Làm sao vậy?"

Tống Nguyệt Minh nắm chặt yên xe, vô cùng nghi ngờ hỏi: "Vừa rồi trong ngõ nhỏ kia có người vẫn luôn nhìn chúng ta, lúc tôi nhìn thấy lại vội vàng trốn, thật trùng hợp."

Vệ Vân Khai hơi suy tư, cau mày nói: "Có khả năng đi."

Ra khỏi thôn Ngụy Thủy, gió dần dần nổi lên, thổi đi cái nắng gắt khô nóng của cuối thu, người trên đường không nhiều, Vệ Vân Khai quay đầu về phía sau, trầm giọng nói: "Nắm chặt, tôi sợ chút nữa trời sẽ mưa."

Tống Nguyệt Minh ‘ừ’ một tiếng, nắm chặt áo hắn, bọn họ chạy xe ngang qua một đống mạch kiết, phụ cận đều là chuồn chuồn bay thấp, quả thật có dấu hiệu trời sắp đổ mưa, cô giơ tay muốn bắt một con chuồn chuồn xẹt qua trước mặt mình, nhưng chuồn chuồn lưu loát hơn cả cô, chưa kịp nhìn rõ liền bay mất rồi.

"Cô đang làm gì vậy?"

"Bắt chuồn chuồn a." Tống Nguyệt Minh thản nhiên trả lời, lại nhanh tay nắm lấy áo anh.

Vệ Vân Khai hơi hơi mím môi, lại hỏi: "Bắt làm gì?"

"Chỉ là muốn nhìn một chút, rồi thả đi." Cô đã rất nhiều năm chưa nhìn thấy chuồn chuồn sống.

"Tôi còn tưởng rằng..."

Anh nói đến phân nửa thì không nói nữa, Tống Nguyệt Minh cảm thấy kỳ quái liền dò hỏi: "Còn tưởng rằng cái gì?"

"Tưởng rằng cô muốn bắt nó bỏ vào trong màn để nó ăn muỗi."

Tống Nguyệt Minh nghiêm túc lắc đầu: "Sẽ không a, đó mới là chuyện trẻ con hay làm, hơn nữa bỏ chuồn chuồn vào cũng sống không lâu ."

Vệ Vân Khai cười nhẹ một tiếng, nỉ non nói một câu: "Cô vốn dĩ cũng không lớn a."

"Tôi lập tức liền 18 nha!"

Nhắc tới cái này, vừa chạy đến cầu Vệ Vân Khai bỗng nhiên dừng xe đạp lại, từ trong túi áo móc ra hai tờ giấy đưa cho Tống Nguyệt Minh: "Cô cầm đi."

"Đưa tiền cho tôi làm gì?"

"Mười lăm tháng tám tôi đi làm, không thể đến nhà cô, cô muốn ăn gì thì mua, nếu không có phiếu, sáng mai tôi tới đưa cho cô." Anh xoay người đem tiền nhét vào trong tay Tống Nguyệt Minh, con ngươi hiện lên sự nghiêm túc không cho phép nghi ngờ.

Tống Nguyệt Minh sửng sốt nắm lấy, xe đạp tiếp tục hướng về phía trước, cô siết chặt hai mươi đồng tiền trong tay, cảm xúc trăm mối ngổn ngang, suy nghĩ hồi lâu mới khô khốc hỏi một câu: "Anh khi nào sinh nhật?"

Vệ Vân Khai im lặng thời gian dài, qua một hồi mới thấp giọng nói: "Mùng chín tháng ba, đã sớm qua rồi."

Sinh nhật anh tựa hồ có chuyện cấm kị gì đó, Tống Nguyệt Minh cau mày tự hỏi, gần đến cửa thôn mới sực nhớ tới, trong nguyên tác có nhắc đến, ngày giỗ của cha Vệ Vân Khai là trước sinh nhật hắn một ngày, từ đó về sau, Vệ Vân Khai rất ít ăn sinh nhật.

Tống Nguyệt Minh thở nhẹ một hơi, thanh âm nhẹ nhàng nói: "Tôi nhớ kỹ!"

Về phần muốn làm cái gì, cô cũng không nói.

Sau khi vào thôn, hai người ăn ý không nói thêm gì, mãi cho đến trước cửa nhà họ Tống, Hoàng Chi Tử đang ngồi ở cửa nhà chờ bọn họ trở về, xa xa liền lộ vẻ mặt tươi cười.

Vào trong nhà, càng không có không gian để hai người trò chuyện riêng, cắt dưa hấu chiêu đãi con rể, ăn xong trò chuyện hai câu, thời gian không còn sớm, Vệ Vân Khai liền đạp xe trở về, Hoàng Chi Tử hỏi kỹ càng chi tiết lúc Tống Nguyệt Minh ở nhà họ Ngụy, lại tiến hành phân tích và lý giải.

"Hai cô chị chồng của con, chậc, khẳng định không phải là đèn cạn dầu, chờ sau khi các coni kết hôn, co phải để ý một chút."

Tống Nguyệt Minh từ chối cho ý kiến, chỉ gặp một lần có thể nhìn ra điều gì chứ, hơn nữa dựa vào trực giác của cô, lúc này đây không chỉ có hai người chị dâu, còn có một người yêu thầm Vệ Vân Khai nữa kìa, may mắn cô không kể chuyện này cho Hoàng Chi Tử nghe, bằng không bà nhất định sẽ nhảy dựng lên.

Không quan tâm thế nào, qua lễ trung thu là bà con thân thích đi hết, chờ đến sáng sớm ngày mười lăm tháng tám, Tống Nguyệt Minh rời giường liền có 2 quả trứng gà để ăn, nhà họ Tống không tổ chức chúc mừng sinh nhật các thành viên trong nhà, đến ngày này liền nấu 2 quả trứng gà, những người khác cũng hưởng xái được ăn một quả.

Buổi sáng ăn trứng gà, giữa trưa Hoàng Chi Tử thực hiện lời hứa cho Tống Nguyệt Minh, nếu đã phí dầu để chiên, bà dứt khoát làm nhiều chút, lại chiên thêm một đĩa bánh chiên chiên.

Rau củ chiên là sủi cảo có nhân được làm từ rau hẹ trứng gà, dùng nước sôi rưới cho bột chín, vẻ ngoài lớn hơn sủi cảo một ít, về phần đường cũng muốn dùng nước sôi rưới qua, lại lấy chút khoai lang đã nấu chín vào buổi sáng cà nhuyễn, thêm chút bột nhào đều rồi bỏ vào nồi nước sôi, lại thêm xíu đường đỏ, xem như đã làm xong bột bánh, lúc bao đường cao, quét chút dầu vào lòng bàn tay để ngừa dính tay, sau đó nhào bột, chia bột thành từng khúc nhỏ, lại cán dẹp, bỏ đường vào chính giữa, rồi bọc lại, đường cao mới ra nồi ngoài giòn trong mềm, bỏ thêm khoai lang nhuyễn càng ngon hơn.

Rau củ chiên còn có thể trực tiếp bỏ vào dầu chiên, làm như vậy chính là trở thành món khoai lang viên giòn thơm.

Muốn làm bánh chiên thì trong nhà phải có bột soda, bột này cũng không hiếm gặp, dùng đũa trộn đều với bột mì, thêm chút muối, lại thêm 2 quả trứng gà rồi quậy đều, chờ bột nghỉ xong, cục bột sẽ trở nên sáng bóng trơn mượt, có thể dùng chiếc đũa kẹp bột lên, kéo thành một cái hình bất quy tắc, cần chú ý khi bỏ vào nồi thì không thể bị dính với nhau, Hoàng Chi Tử trực tiếp dùng tay, vừa bớt việc vừa nhanh chóng.

"Ai, nếu lại có một chén canh cay, bánh chiên này ăn mới ngon a!" Tống Vệ Quốc chậc chậc cảm thán.

Hoàng Chi Tử bĩu môi: "Còn muốn uống canh cay, ông cứ chờ đi!"

"Đúng rồi, Quyên Nhi, con làm thêm chút bột, thêm chút hạt vừng, muối và dầu, chiên rồi đưa qua cho bà nội con đi, bà nội thích ăn cái này lắm!"

Vương Quyên trả lời một tiếng liền đứng làm việc, Tống Vệ Quốc nhịn không được ha hả cười, đi đến cửa bếp hỏi Hoàng Chi Tử: "Hôm nay tâm trạng của bà khá tốt a, sao lại nhớ mà chiên cho mẹ tôi thế."

"Sao nào, trước kia tôi bạc đãi mẹ ông sao?"

"Không có, không có, bà là con dâu hiếu thuận nhất ở trong thôn."

Tống Nguyệt Minh ở một bên vừa buồn cười lại không dám lên tiếng, Hoàng Chi Tử lặng lẽ liếc nhìn cô một cái, ý bảo cô im lặng, Hoàng Chi Tử và thím Lâm Tú Phương đối xử bà nội Tống cũng không tệ, Hoàng Chi Tử không tiếc bánh chiên cho bà nội Tống, không phải là có qua có lại, mà là tối hôm qua bà nội Tống trộm cho Tống Nguyệt Minh một cái nhẫn vàng thật lớn, bảo cô giấu kỹ.

Hoàng Chi Tử cũng biết, vậy không đối xử tốt với mẹ chồng chút sao được?

"Tống Vệ Quốc, hay ông đi đón mẹ đến đây đi, lại bưng một chén qua nhà chị dâu." Dù sao mùi hương ở nhà mình đều đã bay đi thật xa, Hoàng Chi Tử cũng không sợ người ta biết.

Tống Vệ Quốc ‘ừ’ một tiếng liền rời đi.

Hoàng Chi Tử thừa cơ hội này chỉ dạy Tống Nguyệt Minh: "Chờ khi con kết hôn, tách ra ăn cơm liền phải đưa chút đồ ăn cho mẹ chồng, đừng làm cho người ta nói ra nói vào, tốt xấu gì người ta cũng đã nuôi lớn Vệ Vân Khai."

"... Con biết, con theo mẹ học là được."

"Con biết là được, hai vợ chồng già chúng ta đối xử với bà nội con thế nào, mấy đứa nhỏ các con về sau cứ đối xử với cha mẹ như thế là được."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp