Tiểu Kiều Thê Thập Niên 80

Chương 40


4 ngày

trướctiếp

Hoàng Chi Tử vừa thấy đã không nỡ: "Cái xô nặng thế này mà cháu cũng mang sang đây, có mệt không, mau ngồi xuống nghỉ một chút, Nguyệt Minh, còn không đi châm trà đi!"

Tống Nguyệt Minh đáp một tiếng, nhận lấy ánh mắt xem kịch vui của Vương Quyên, rót một chén nước sôi để nguội từ ấm trà trong phòng bếp rồi mang ra, Vệ Vân Khai vội vàng đứng lên nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.

Trả chén về, Tống Nguyệt Minh ngẫm nghĩ một lúc lại rót thêm một chén rồi đặt hẳn lên bàn, đồng thời còn nhìn anh một cái.

Bằng một cách kỳ lạ nào đó Vệ Vân Khai cảm thấy hiểu ý tứ trong ánh mắt này, không uống sạch nữa, Tống Nguyệt Minh nghĩ một lúc lại đi ra giếng múc một chậu nước lạnh, sau đó ném một cái khăn mặt sạch sẽ vào.

Lần này không cần cô mở miệng, Vương Quyên đã nói thay em chồng rồi: "Vân Khai, Nguyệt Minh chuẩn bị nước cho chú rồi kìa, mau rửa mặt lau mồ hôi đi."

"Vâng." Vệ Vân Khai đứng dậy đi tới cạnh giếng rửa mặt, lúc đi ngang Tống Nguyệt Minh thì hơi mím môi, trong mắt toàn là ý cười.

Hoàng Chi Tử nhớ ra Tống Kiến Cương còn ở phòng phía Tây, đi sang gõ cửa không khách sáo chút nào: "Cương Tử, Vân Khai tới kìa, con đừng ngủ trong phòng nữa, mau ra đây!"

Tống Kiến Cương nhanh chóng mở cửa, dáng vẻ đúng là kiểu buồn ngủ lơ mơ, Vệ Vân Khai nhìn anh ta đầy thân thiện, khách sáo kêu một tiếng: "Anh hai."

Từ lúc Hoàng Chi Tử gả lại đây thì liên tục sinh con, bốn đứa nhỏ nhà họ Tống đều chỉ cách nhau có hai tuổi, Tống Kiến Cương lớn hơn Tống Nguyệt Minh bốn tuổi, tức là sinh cùng năm với Vệ Vân Khai, nhưng thật ra lại nhỏ hơn Vệ Vân Khai khoảng nửa tuổi, đột nhiên bị một người cao to vạm vỡ hơn cả mình gọi là anh khiến lão đại Tống Kiến Cương gãi đầu mất tự nhiên.

"Ừ, Vân Khai đến đấy à." Mọi người có bản năng tránh hại tìm lợi, từ lần gặp Vệ Vân Khai trước đó, Tống Kiến Cương đã biết người này không dễ chọc rồi.

"Vân Khai, hôm nay ở lại ăn cơm đi, đúng lúc Nguyệt Minh gói sủi cảo, anh em hai đưa mang cá đi làm sạch đi, mẹ sẽ nấu cá ăn!"

Tất nhiên là không ai có ý kiến gì, Tống Kiến Cương đi qua nhìn thấy số cá trong xô cũng phải thán phục: "Sao có thể bắt được nhiều cá thế này?"

Vệ Vân Khai cười giải thích: "Nước trong con kênh nhỏ không sâu lắm, nhưng lại nhiều cá, đúng lúc thấy được!"

"Số may thế!"

Cá cũng được cho từ xô sang một cái chậu lớn khác để thay nước mới, lần đầu tiên Đại Bảo nhìn thấy cá sống, không thèm chơi nhộng ve sầu nữa mà thành thành thật thật ngồi xổm cạnh chậu xem cá, tiện thể còn dùng ánh mắt sùng bái nhìn dượng út cái gì cũng biết làm này!

Tống Nguyệt Minh muốn quay về bếp gói sủi cảo tiếp, còn chưa kịp vào thì đã bị mẹ chồng nàng dâu Hoàng Chi Tử đuổi ra ngoài: "Đi xem cá đi!"

Xem cá làm gì? Nói thẳng là kêu cô ra xem con rể cho rồi!

Đương nhiên Tống Nguyệt Minh sẽ mang một băng ghế nhỏ ra, làm một đứa ăn hàng thì sẽ không sợ những trường hợp máu tanh giết nguyên liệu nấu ăn thế này, cô nhìn rất bình tĩnh tự nhiên, thậm chí có thể xuống bếp xách dao lên cho Vệ Vân Khai.

Tống Kiến Cương không dám nhiều lời với Vệ Vân Khai nên tìm Tống Nguyệt Minh nói chuyện để khuấy động bầu không khí: "Em gái, từ khi nào mà em thích xem giết cá thế?"

Tống Nguyệt Minh cho anh ta một cái nhìn khinh thường: "Bây giờ."

Vệ Vân Khai nhanh chóng liếc nhìn cô một cái, ý cười dần nhiều hơn, động tác trên tay cũng nhanh gọn lưu loát hơn, xử lý thịt cá sạch sẽ.

Giết ba con cá trích đã thoi thóp, mấy con còn sống tung tăng thì đổi sang chậu nước mới, như thế thì còn có thể để thêm hai ngày rồi ăn, cá nhỏ thì bỏ đầu bỏ nội tạng, mang đi nấu canh chung với cá trích, còn con cá mè trắng đã thoi thóp kia thì bị cắt thành khoanh chờ mang đi kho.

Xử lý xong cá mang vào phòng bếp thì sủi cảo cũng đã hoàn thành hơn phân nửa, Hoàng Chi Tử nhìn thời gian thì thấy mới mười một giờ sáng, may mà hôm nay gói sủi cảo sớm, bà ngẫm nghĩ rồi dặn dò:

"Cương Tử, con tới nhà Tống Bách Hằng gọi cha con về đi, bảo Vân Khai tới, đừng để ông ấy ăn cơm bên kia, về nhà ăn!"

Thuận tiện để con trai thấy tận mắt, hoàn toàn hết hy vọng!

Sắc mặt Tống Kiến Cương nặng nề, cuối cùng vẫn nhỏ giọng đồng ý.

Trong sân chỉ còn Tống Nguyệt Minh và Vệ Vân Khai dẫn theo Đại Bảo xem cá, trong lúc vô tình Tống Nguyệt Minh nhìn thấy Vệ Vân Khai ngửi tay, trong lòng biết là vì vừa làm cá nên tay dính mùi tanh, vì thế đứng dậy vào gian phòng phía đông lấy xà phòng của cô ra.

Vệ Vân Khai vô cùng kinh ngạc nhìn cô một cái, sung sướng nhận xà phòng rồi chà rửa kỹ càng một lần, xoa ra bọt biển, chờ anh chà xong, Tống Nguyệt Minh tới chỗ bơm giếng để bơm nước cho anh.

"Cám ơn Nguyệt Minh." Lúc anh kêu tên này thì giọng rất nhỏ, nhưng lại rất êm tai.

Tống Nguyệt Minh ừ một tiếng, rũ mắt lấy xà phòng cho Đại Bảo rửa tay, hoàn toàn không phải cho một mình anh dùng à nha!

Tống Vệ Quốc nghe nói con rể mới tới cửa, mặc kệ mọi chuyện, vội vàng trở về cùng con trai, chờ giữa trưa Tống Kiến Binh về tới thì ba cha con đãi Vệ Vân Khai uống chút rượu, Vệ Vân Khai không thể tránh khỏi việc lộ ra chút men say, thuận lý thành chương ở lại nhà họ Tống đến buổi chiều.

Buổi chiều, người nhà họ Tống ăn ý ai bận gì thì làm nấy, nên ra ngoài thì ra ngoài, hiểu ý không đi làm phiền khoảng thời gian ở chung không nhiều lắm của đôi vợ chồng sắp cưới này.

Nhưng trên thực tế, hai người cũng không có thời gian để nói chuyện, Vệ Vân Khai chỉ ngồi một chút, tỉnh rượu kha khá, trong lòng Tống Vệ Quốc đã hiểu, không dám chuốc rượu anh nhiều hơn!

Sau khi tỉnh rượu, Vệ Vân Khai rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên giúp nhà người ta chẻ hết một chồng củi lửa chất cao như núi, hơn nửa tháng không cần lo tới chuyện này nữa!

Tống Nguyệt Minh đứng một bên vây xem, sức của đàn ông và phụ nữ khác nhau thật lớn, bình thường nếu các cô muốn dùng củi nhưng ở nhà không có đàn ông, thì Hoàng Chi Tử mới bắt đầu chẻ củi, nhưng nửa ngày cũng không chẻ hết một khúc, vậy mà vào tay Vệ Vân Khai cứ như chơi đồ hàng vậy, hơn nữa anh còn chẻ rất gọn gàng, có thể làm hài lòng mấy kẻ mắc chứng cưỡng chế!

"Thật ra, anh có thể không cần chẻ nhiều thế đâu, bằng không anh hai tôi sẽ không còn chuyện gì để làm."

Vệ Vân Khai nâng mắt nhìn cô, trông cô nói vô cùng nghiêm túc, mùa hè trời nóng không làm gì cũng đổ mồ hôi, xác định đống củi này có thể dùng một thời gian thì anh mới xếp gọn lại chỗ củi rải rác, quét mặt đất sạch sẽ.

Tống Nguyệt Minh đã chuẩn bị nước giếng cho anh rửa mặt, thật lòng thật dạ cảm thấy người đàn ông này có chút đáng yêu.

Anh rửa mặt xong, uống nước mà Tống Nguyệt Minh đưa tới rồi lại sang cách vách giúp đỡ, vật liệu gỗ dùng để làm đồ gia dụng của hồi môn cho Tống Nguyệt Minh đã được gia công thô sơ xong, sân trong nhà không đủ lớn để đi đi lại lại, không thể thoải mái đóng đồ gia dụng, Tống Vệ Quốc nghĩ tới nghĩ lui thì chọn mảnh đất trống chỗ ngôi nhà bỏ hoang để làm dồ gia dụng, cách gần nhà thì cũng không lo gỗ bị người ta trộm mất.

Dù sao gia đình ở cách vách, Hoàng Chi Tử cũng yên tâm để con gái và con rể ở chung một chỗ, có chuyện gì kêu hai tiếng là nghe thấy ngay!

Tống Nguyệt Minh khóa cửa rồi đi theo, hai người một trước một sau có thể nghe thấy tiếng bước chân của nhau, khóe miệng không hẹn mà cùng hiện ra ý cười.

Ngôi nhà bỏ hoang này trông rất khác với mấy ngày trước, Hoàng Chi Tử cắt hết cỏ để giảm bớt muỗi, trong cái sân trống rỗng bây giờ toàn là đồ gỗ, có thể dễ dàng ngửi được mùi thơm đặc trưng của gỗ.

"Sao hai đứa ra đây?"

"Cháu ra xem thử có thể giúp được gì không."

Vệ Vân Khai nói xong thì giúp Tống Kiến Binh vác gỗ đi, Hoàng Chi Tử liếc mắt nhìn dáng vẻ tự nhiên của Tống Nguyệt Minh, âm thầm gật đầu, đứa con rể này không lỗ mãng đủ chững chạc, không tệ!

Tống Nguyệt Minh xem hiểu ánh mắt của Hoàng Chi Tử, thế nên mới ý thức được hình như để bọn họ ở chung cũng là một loại kiểm tra nhân phẩm, dường như bọn họ còn qua cửa một cách hoàn mỹ?

Trước khi kết hôn làm việc giúp nhà cha mẹ vợ cũng là nên, nhưng ở lại lâu thì không thích hợp, dù sao hàng xóm trong thôn cách gần như thế, đi qua đi lại sẽ hỏi một câu, nửa sau buổi chiều, mấy người bọn họ về nhà bổ một trái dưa hấu để ăn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp