Hoàng Chi Tử vừa thấy đã không nỡ: "Cái xô nặng thế này mà cháu cũng mang sang đây, có mệt không, mau ngồi xuống nghỉ một chút, Nguyệt Minh, còn không đi châm trà đi!"
Tống Nguyệt Minh đáp một tiếng, nhận lấy ánh mắt xem kịch vui của Vương Quyên, rót một chén nước sôi để nguội từ ấm trà trong phòng bếp rồi mang ra, Vệ Vân Khai vội vàng đứng lên nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.
Trả chén về, Tống Nguyệt Minh ngẫm nghĩ một lúc lại rót thêm một chén rồi đặt hẳn lên bàn, đồng thời còn nhìn anh một cái.
Bằng một cách kỳ lạ nào đó Vệ Vân Khai cảm thấy hiểu ý tứ trong ánh mắt này, không uống sạch nữa, Tống Nguyệt Minh nghĩ một lúc lại đi ra giếng múc một chậu nước lạnh, sau đó ném một cái khăn mặt sạch sẽ vào.
Lần này không cần cô mở miệng, Vương Quyên đã nói thay em chồng rồi: "Vân Khai, Nguyệt Minh chuẩn bị nước cho chú rồi kìa, mau rửa mặt lau mồ hôi đi."
"Vâng." Vệ Vân Khai đứng dậy đi tới cạnh giếng rửa mặt, lúc đi ngang Tống Nguyệt Minh thì hơi mím môi, trong mắt toàn là ý cười.
Hoàng Chi Tử nhớ ra Tống Kiến Cương còn ở phòng phía Tây, đi sang gõ cửa không khách sáo chút nào: "Cương Tử, Vân Khai tới kìa, con đừng ngủ trong phòng nữa, mau ra đây!"
Tống Kiến Cương nhanh chóng mở cửa, dáng vẻ đúng là kiểu buồn ngủ lơ mơ, Vệ Vân Khai nhìn anh ta đầy thân thiện, khách sáo kêu một tiếng: "Anh hai."
Từ lúc Hoàng Chi Tử gả lại đây thì liên tục sinh con, bốn đứa nhỏ nhà họ Tống đều chỉ cách nhau có hai tuổi, Tống Kiến Cương lớn hơn Tống Nguyệt Minh bốn tuổi, tức là sinh cùng năm với Vệ Vân Khai, nhưng thật ra lại nhỏ hơn Vệ Vân Khai khoảng nửa tuổi, đột nhiên bị một người cao to vạm vỡ hơn cả mình gọi là anh khiến lão đại Tống Kiến Cương gãi đầu mất tự nhiên.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play