Tiểu Kiều Thê Thập Niên 80

Chương 39


4 ngày

trướctiếp

Hàng xóm mặt tròn oán thầm: Biết người ta là cán bộ còn muốn chống lại, không phải bà thấy rảnh đến đau trứng à?

"Tôi chỉ nói với các bà thôi mà, sao Hoàng Chi Tử biết được, có phải các bà nói cho bà ta không?"

Hàng xóm mặt tròn vội vàng xua tay: "Tôi không có nói, nghe một chút thì thôi, không thể xem chuyện này là thật được, hơn nữa chị Chi Tử có nói bà về nhà mẹ đẻ kể mà, bác gái nhà Nguyệt Minh cũng gả sang đó, vậy mà bà còn đi nói cho được, thế có khác gì đang chờ người ta tới tìm bà tính sổ đâu!"

Lưu Đại Liên hừ một tiếng: "Mạng cứng thật thì tốt quá!"

Hai trăm chín mươi đồng! Đối tượng trước của con gái bà ta là Tống Kim Mai đến tám mươi đồng cũng không chịu đưa, con nhỏ Tống Nguyệt Minh kia quý giá chỗ nào! Nếu bà ta có hai trăm chín mươi đồng này thì hai đứa con trai đã có nhà mới để cưới vợ rồi!

Hàng xóm mặt chữ điền luôn im lặng cũng nhỏ giọng nói: "Hôm qua tôi thấy con gái nhà Vương Quý đi tìm Nguyệt Minh, từ nhỏ hai đứa nó đã thân thiết rồi, có khi nào là Quế Chi nói cho Nguyệt Minh không?"

Mặt tròn nhìn mặt chữ điền, đây là xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện đấy hả.

"Chị hai của Vương Quế Chi gả tới thôn Ngụy Thủy đúng không? Cô nàng này ngày nào cũng theo sau mông Nguyệt Minh, chắc là trong lòng ghen tị lắm đây." Mặt chữ điền bắt chước cách Hoàng Chi Tử oán giận với mình để nói cho Lưu Đại Liên nghe.

Lưu Đại Liên bị dắt mũi ngay: "Nhất định là nó, nêu không phải nó đi nói thì sao Hoàng Chi Tử đến kiếm chuyện với tôi chứ!"

Cách hai ngày, Tống Nguyệt Minh nghe được lời đồn ngư nguyện, bởi vì một chút việc nhỏ mà Lưu Đại Liên và mẹ Vương Quế Chi đánh nhau một trận lớn, hai người bị thương rất nhiều đã vậy còn tiện tay cào một vết trên cổ Vương Quế Chi nữa chứ, hai nhà ầm ĩ ban ngày nên phân nửa người trong thôn đều ra xem náo nhiệt.

Hoàng Chi Tử và Vương Quyên ngồi trong nhà bất động, nhưng nghe chiến báo từ tiền tuyến thì đều thấy rất vui vẻ, nhất là Vương Quyên, cô biết chủ ý này là do cô út ra, âm thầm cảm thán Nguyệt Minh còn có đầu óc hơn trước kia, đúng là người đã đính hôn thì khác hẳn với lúc trước.

Trong thôn ồn ào một thời gian, hôm nay hết xem người này đánh nhau thì ngày kia lại xem con gái nhà họ Dương xuất giá, muốn gặp một chuyện vui cũng không dễ dàng, ở thời đại thiếu sự giải trí này, thì nhà nào cũng muốn góp mặt ở chuyện vui.

Người nhà họ Tống không làm gì, ngoài Tống Vệ Quốc phải uống rượu mừng thì những người khác ở nhà, nên làm gì thì làm nấy, Hoàng Chi Tử nhìn chằm chằm Tống Kiến Cương ở nhà, nhân tiện quan sát xem có thật là Tống Nguyệt Minh đã buông bỏ hay chưa.

Tống Nguyệt Minh ngẫm nghĩ, rảnh rỗi thì cũng rảnh thật, rau hẹ trong nhà lại mọc lứa mới, chúng ta ăn sủi cảo nhân rau hẹ trứng gà đi!

Lấy năm sáu quả trứng ra xào chín thơm với dầu, sau đó dùng cái xạn xúc trứng gà ra để một bên cho nguội, rau hẹ rửa sạch xong thì cắt thành vụn nhỏ, sau đó dùng nước ấm ngâm miến khoai lang, ngâm cho miến mềm rồi cũng mang ra cắt nhỏ, cho miến và rau hẹ vào chung trong nồi đựng trứng ban nãy, cho muối, thập tam hương[1] và mỡ heo vào, mùi hương thơm lừng kia bốc lên bây ra ngoài rất xa, đến bước này lại đập thêm hai ba quả trứng gà sống vào rồi trộn đều nhân rau hẹ, cán xong vỏ sủi cảo thì rất nhanh đã có một nồi sủi cảo được gói xong!

Tống Nguyệt Minh nhìn động tác thuần thục của Hoàng Chi Tử, bà nội của cô cũng gói như thế, còn có thể dùng loại nhân này để làm bánh gối, cô nuốt một ngụm nước bọt, nói một yêu cầu có chút quá đáng: "Mẹ, con muốn ăn bánh gối!"

Hoàng Chi Tử tiếc dầu, ngoài lúc lễ mừng năm mới thì khó có khi trong nhà chiên cái gì, nhưng nghĩ lại thì chưa chắc năm nay con gái đã được ăn Tết ở nhà, thế là dằng lòng chấp nhận: "Được, chờ rằm tháng tám mẹ sẽ làm bánh gối và bánh rán bọc đường!"

"Tuyệt!"

Lần này gói sủi cảo, Tống Nguyệt Minh đã có thể quen tay gói được sủi cảo đẹp, Vương Quyên ngồi cán vỏ mà cười khen, Hoàng Chi Tử cực kỳ kiêu ngạo, chỉ là nhớ tới chuyện con gái nhà mình bị nói là yếu ớt thì có hơi do dự, qua nửa tháng này, không có người nhà họ Ngụy nào tới, đây là ý gì đây?

Gói xong một mẻ, Hoàng Chi Tử lại lấy một cục bột từ trong chậu sành đựng bột ra rồi đặt lên thớt nhồi, gói sủi cao lâu nên không thể hết hết bột ra được, bằng không chờ tới lúc gói xong một mẻ sủi cảo thì phần bột khác đã cứng lại rồi, không dễ gói nữa!

Trong lúc chờ đợi cục bột được cắt nhỏ ra thì Tống Nguyệt Minh đứng trong sân hóng gió, Đại Bảo đang ngồi dưới tàng cây đào cái gì đó, trông ra dáng ra vẻ khiến người ta thấy là muốn bật cười.

"Đại Bảo, cháu đang làm gì đấy?"

Đại Bảo nghe thấy tiếng thì đứng dậy: "Cô út, sâu!"

"Sâu gì cơ?"

Tống Nguyệt Minh nói xong thì bước tới ngồi xổm xuống nhìn chung với thằng bé, sàn nhà là bùn đất, mỗi khi vào mùa mưa lầy lội thì khổ không chịu nổi, đến bây giờ góc sân vẫn còn rêu xanh tạo thành do đợt mưa trước.

Trên mặt đất có một cái hang nhỏ, dường như bên trong có cái gì đó đang liên tục đào đất, Tống Nguyệt Minh tập trung nhìn vào, là một con ấu trùng đang cố chui từ dưới đất lên, có điều ở đây, con ấu trùng này được gọi là...

"Nhộng ve sầu!" Đại Bảo kêu tên nó một cách chính xác.

"Không phải chỉ có buổi tối mới bò ra ư? Sao bây giờ để cháu tìm được nó rồi?"

Tống Nguyệt Minh nói thầm rồi nhìn xung quanh muốn tìm một nhánh cây để đào rộng cái hang của nhộng ve sầu ra, thứ khiến người ta khó ngủ nhất vào mùa hè chính là ve sầu, phần lớn ấu trùng của nó chỉ ra ngoài leo lên cây vào buổi tối để chờ lột xác, trong thôn có rất nhiều con nít đi tìm bắt bọn chúng, bắt được rồi thì bỏ vào chén để dành xào trước khi xào rau vào sáng hôm sau, đây là món mặn thường thấy nhất vào mùa hè.

Trên mặt đất có một nhánh cây khô, Tống Nguyệt Minh rất cẩn thận gạt lớp đất mỏng xung quanh ra, sau đó đút nhánh cây vào xoa tay chờ nhộng ve sầu bò lên theo nhánh cây, nhưng nhộng ve sầu tuổi nhỏ vừa mới ra ổ lại không hiểu được hi vọng của cô, ngược lại không nhúc nhích gì nằm yên trong hang nhỏ.

Đại Bảo nóng nảy, một tay nắm ngón trỏ Tống Nguyệt Minh đưa tới sát cửa hang: "Cô út ơi, bắt!"

"Cô không dám!" Nói giỡn à, cô dám ăn chứ đời nào dám bắt!

Cách cửa sổ phòng bếp Hoàng Chi Tử thấy cảnh như vậy thì cười ha hả nói: "Đại Bảo, cháu tìm cô út bắt nhộng cho cháu là tìm nhầm người rồi, từ nhỏ nó đã không dám bắt!"

Đại Bảo nghe hiểu được, chán nản ngẩng đầu, lúc nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì đôi mắt sáng lên, đứng dậy chạy lạch bà lạch bạch tới, mặc dù vẫn không nhớ phải gọi người ta là gì, nhưng lại nắm tay ánh kéo tới đây không chút do dự.

"Bắt!"

Lúc Đại Bảo chạy ra thì Tống Nguyệt Minh mới phát hiện ngoài cửa có người đang đứng, đứng lên theo bản năng: "Sao anh lại tới đây?"

Đôi mắt Vệ Vân Khai trong suốt, mỉm cười nói: "Tới đưa chút cá."

Đầu tiên anh đi theo Đại Bảo nhẹ nhàng bắt lấy con nhộng, nhưng Đại Bảo cũng là đứa nhát gan, dám nhìn chứ không dám cầm, chạy đến dưới mái hiên cầm một cái chai trong suốt tới, ý bảo anh bỏ vào trong đi.

Hoàng Chi Tử trong phòng bếp đã nghe thấy động tĩnh không bình thường, vội vàng đi ra xem: "Vân Khai, cháu tới đấy à! Đúng lúc lắm, ở nhà gói sủi cảo rau hẹ trứng gà, ở lại ăn đi!"

Vệ Vân Khai gật đầu, mở miệng giải thích: "Thím à, hôm nay cháu với anh cả xuống sông bắt mấy con cá, mẹ cháu bảo đưa sang cho thím nếm thử."

"Ôi giời, tụi nhỏ các con bắt được mấy con cá còn đưa sang đây làm gì, giữ lại mà ăn!" Ngoài miệng Hoàng Chi Tử khách sáo nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ, vừa rồi còn đang nghĩ không biết nhà họ Ngụy có ý kiến gì hay không, kết quả người ta đã đưa cá tới cho ăn!

Vệ Vân Khai quay về lấy cá treo trên xe đạp, trời nóng, sợ mang như bình thường thì giữa đường cá sẽ chết, không còn tươi, thế là anh treo một xô nước trên tay lái, bên trong chứa nửa xô nước, hơn phân nửa cá bên trong vẫn còn sống!

Đúng là trong thôn có một con sông, nhưng nước sâu không thấy cá lại chẳng có lưới, không dễ gì mà bắt được cá, bây giờ trong xô có rất nhiều cá, cá trích to cỡ bàn tay thì tầm năm sáu con, còn có một con cá mè trắng nặng tầm hai - ba cân, cùng với mấy con cá nhỏ nhiều loại, hiếm khi nào thấy nhiều thế này!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp