"Sao bà ấy nhớ mà hỏi chuyện này?"
Tống Vệ Cầm bĩu môi: "Chị nghe nói là Lưu Đại Liên kia về nhà mẹ đẻ tán phét, còn không phải do ghen tị Nguyệt Minh nhà chúng ta tìm được một đối tượng tốt à, em dâu, chị nói này, nhà ta biết điều nhưng cũng không thể để người ta ăn hiếp như thế được!"
Hoàng Chi Tử gật đầu mạnh mẽ, "Lưu Đại Liên đúng là thiếu đòn mà!"
Dù đã tìm được chứng cứ rằng lờn đồn từ Lưu Đại Liên mà ra, nhưng Tống Nguyệt Minh vẫn bảo Hoàng Chi Tử kiên nhẫn chờ một chút, cô muốn chờ thêm một người nữa.
May mà không phụ hi vọng của cô, rất nhanh người này đã tới cửa.
Mặt Vương Quế Chi còn đen hơn lần gặp nhau trước cổng Cung Tiêu Xã, mặc dù qua một mùa đông đã trắng trở lại được ít nhiều, nhưng lúc này, Tống Nguyệt Minh vẫn nhìn cô ta từ trên xuống dưới, cười nói: "Sao cậu lại đen hơn rồi?"
"Nguyệt Minh, cậu chỉ biết chê cười mình thôi, mình cũng không được như cậu, không cần làm gì chỉ cần ở nhà thôi." Vương Quế Chi chỉ cụp mi rũ mắt nhìn không ra vui buồn.
"Không còn cách nào, do cha mẹ mình thương nên không muốn mình xuống ruộng làm việc."
Bàn tay rũ hai bên người Vương Quế Chi siết chặt, cười mỉa gật đầu: "Đúng vậy, có điều Nguyệt Minh này, mấy ngày nay cậu không ra ngoài hả?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT