Tiểu Kiều Thê Thập Niên 80

Chương 38


4 ngày

trướctiếp

"Sao bà ấy nhớ mà hỏi chuyện này?"

Tống Vệ Cầm bĩu môi: "Chị nghe nói là Lưu Đại Liên kia về nhà mẹ đẻ tán phét, còn không phải do ghen tị Nguyệt Minh nhà chúng ta tìm được một đối tượng tốt à, em dâu, chị nói này, nhà ta biết điều nhưng cũng không thể để người ta ăn hiếp như thế được!"

Hoàng Chi Tử gật đầu mạnh mẽ, "Lưu Đại Liên đúng là thiếu đòn mà!"

Dù đã tìm được chứng cứ rằng lờn đồn từ Lưu Đại Liên mà ra, nhưng Tống Nguyệt Minh vẫn bảo Hoàng Chi Tử kiên nhẫn chờ một chút, cô muốn chờ thêm một người nữa.

May mà không phụ hi vọng của cô, rất nhanh người này đã tới cửa.

Mặt Vương Quế Chi còn đen hơn lần gặp nhau trước cổng Cung Tiêu Xã, mặc dù qua một mùa đông đã trắng trở lại được ít nhiều, nhưng lúc này, Tống Nguyệt Minh vẫn nhìn cô ta từ trên xuống dưới, cười nói: "Sao cậu lại đen hơn rồi?"

"Nguyệt Minh, cậu chỉ biết chê cười mình thôi, mình cũng không được như cậu, không cần làm gì chỉ cần ở nhà thôi." Vương Quế Chi chỉ cụp mi rũ mắt nhìn không ra vui buồn.

"Không còn cách nào, do cha mẹ mình thương nên không muốn mình xuống ruộng làm việc."

Bàn tay rũ hai bên người Vương Quế Chi siết chặt, cười mỉa gật đầu: "Đúng vậy, có điều Nguyệt Minh này, mấy ngày nay cậu không ra ngoài hả?"

Tống Nguyệt Minh lười biếng nâng mắt nhìn cô ta một cái: "Không có, trời nóng quá mình ra ngoài làm gì?"

"Nguyệt Minh, thật ra mình nghe thấy người ta nói vài lời không hay về cậu nên mình mới đến để nói cho cậu biết, bây giờ người ta đều nói Vệ Vân Khai khắc mạng với người nhà, lần trước mình nói mà cậu còn không tin, bây giờ người ta cũng nói thế rồi thì cậu cũng nên tin chứ? Cậu không thấy sợ sao?"

"Sợ cái gì?"

"Nếu anh ta thật sự khắc người trong nhà, vậy cậu biết làm sao? Mình nghe nói người lần trước đính hôn với anh ta chết khá thảm, nếu anh ta thật sự không có vấn đề thì tại sao đến giờ mới đính hôn chứ?"

Tống Nguyệt Minh như đang suy tư gì đó bóc một viên kẹo sữa ra, hôm đính hôn nhà trai cũng mang kẹo mừng sang, nhà họ Tống cũng mua một ít, nhưng số kẹo sữa hiếm hoi này lại bị Tống Nguyệt Minh và Đại Bảo chia nhau, trên bàn cô có để bảy tám viên.

Miệng Vương Quế Chi giật giật, giống như ngửi được mùi sữa thơm lừng kia, rất tự nhiên thò tay tính lấy kẹo sữa, nhưng đột nhiên Tống Nguyệt Minh lại trừng mắt nhìn sang.

"Cậu cũng không xem mình là người ngoài nhỉ, mình cho cậu ăn khi nào?"

Vương Quế Chi thu tay lại, thầm oán: "Nguyệt Minh, hai chúng ta lớn lên cùng nhau, sau càng ngày cậu càng nhỏ mọn thế?"

"Mình cho cậu rất nhiều thứ rồi, có phải hồi trước cậu còn thiếu tiền mình không, cậu trả tiền cho mình trước rồi nói tiếp." Vương Quế Chi từng vay tiền lẻ của nguyên chủ, nhưng chưa từng thấy trả lần nào, mặc dù nguyên chủ vênh mặt hất hàm sai khiến cô ta, nhưng tuyệt đối chưa từng đối xử tệ với cô ta lần nào.

"Mình, để hai ngày nữa rồi mình trả tiền cho cậu, hơn nữa bây giờ cậu đã có mấy trăm đồng, còn so đo chút tiền ấy với mình à."

Tống Nguyệt Minh hừ một tiếng, nói mỉa mai: "Không trả thì không trả thôi, có điều cậu cậu nói Vệ Vân Khai mạng cứng, lời này cậu nghe ai nói?"

"Mình, mình nghe Lưu Đại Liên nói, không phải nhà mẹ đẻ bà ta ở cùng một thôn với đối tượng của cậu sao, chắc chắn là có biết chút chuyện."

"Vậy cậu nói xem mình nên làm gì?"

Vương Quế Chi chần chờ một chút, gần đây tâm trạng Tống Nguyệt Minh thất thường, cô ta thật sự không dò được ý trong lời nói này là gì, nghĩ tới nghĩ lui rồi lắp bắp nói: "Nếu cậu thấy không thích hợp thì trước hết đừng đồng ý kết hôn sớm như thế, mình cảm thấy nhà trai vẫn còn vấn đề khác, mình từng nghe nói có nhà cho nhiều tiền sính lễ, kết hôn rồi mới đính là nhà trai có bệnh."

"Được rồi, mình hiểu ý cậu rồi, chỉ là mình không hiểu tại sao những người này lại thấy hứng thú với chuyện của mình như thế, cha mình tới thôn Ngụy Thủy hỏi thăm mà không được gì, nếu để mình biết là ai lan tin đồn của mình, chắc chắc sẽ khiến cô ta biết mặt!" Tống Nguyệt Minh nói xong câu cuối cùng còn vỗ bàn một cái thật mạnh!

Trái tim Vương Quế Chi nhảy dựng theo, miễn cưỡng cười một cái: "Ai lại rảnh rỗi đi truyền cái tin này, Nguyệt Minh, cái đó, cậu bảo chú đổi một việc cho cha mình nhé."

"Cậu nhiều chuyện thật đấy, muốn làm lấy công điểm thì làm, không muốn lấy công điểm thì về nhà mà nằm! Hơn nữa, tất cả mọi người đều làm như thế, cha mình cũng đâu thể chú ý tới nhà cậu mãi được?"

Nụ cười của Vương Quế Chi nhạt dần, gật đầu khó khăn, trong lòng lại hung ác mắng để gã đàn ông kia khắc chết cậu mới tốt!

Hai người không nói thêm được mấy câu, Tống Nguyệt Minh đã đuổi Vương Quế Chi đi, cô bằng lòng tốn thời gian nói chuyện với Vương Quế Chi, là vì cảm thấy Vương Quế Chi là người biết rõ nhất về chuyện nguyên chủ từng thích Tống Bách Hằng, mục đích chính là muốn thử thái độ của cô ta rồi tiến hành uy hiếp, nhưng thấy Vương Quế Chi hoàn toàn không nhắc tới chuyện này thì bỗng nhiên hiểu ra...

Đối với Vương Quế Chi thì sự tồn tại của Tống Bách Hằng giống như một nam thần, Vương Quế Chi tuyệt đối không muốn nam thần có tin đồn xấu với bất cứ cô gái nào!

Hoàng Chi Tử vọt tới cửa nhà Lưu Đại Liên chửi đổng, cũng rất khéo chọn giờ, Tống Kim Cúc con gái của Lưu Đại Liên đang gặp mặt với một cậu trai cùng thôn được bà mối giới thiệu, Hoàng Chi Tử chỉ tên nói họ rồi mắng, thoáng cái tình hình đã nhốn nháo hết cả lên.

"Lưu Đại Liên, đồ đàn bà lòng dạ hiểm độc, ngày nào bà cũng nói xấu nhà tôi có lợi gì cho bà không!"

"Lần trước tôi không so đo với bà, lần này bà chạy về nhà mẹ đẻ nói nhảm cái gì thế! Thấy buồn mồm thì sao bà không ăn thử xem phân có vị gì đi!"

Suy nghĩ của Hoàng Chi Tử rất đơn giản, bà dám phá hôn sự của con gái tôi, ha ha, vậy con gái bà cũng đừng hòng gả ra ngoài, bà cũng không tin, lúc hai nhà đang nói chuyện lại có cãi vã xảy ra, sau chuyện này còn nhà nào trong thôn muốn cưới con gái bà ta nữa? Muốn gả con gái trong thôn ư, nằm mơ!

Lưu Đại Liên vừa nghe thì lập tức ngồi không yên, muốn ra ngoài mắng lại, ai ngờ còn chưa kịp nhúc nhích đã bị ông nhà bà ta là Tống Giả Ni Nhân tát một cái lên mặt: "Bà lại làm chuyện gì nữa?!"

Tống Giả Ni Nhân là tên của chồng Lưu Đại Liên, từ lúc sinh ra cho tới lớn đều yếu ớt lại còn là con một, các cụ trong nhà sợ không giữ được đứa bé này nên đặt cho cái tên Giả Ni Nhi để mấy con quỷ dẫn đường tưởng trong nhà chỉ có con gái, gọi như thế mấy chục năm nay nên người trong thôn cũng không nhớ rõ tên thật của ông ta là gì, ông ta là một kẻ bạo lực gia đình, tự biết không thể trêu vào hai anh em Tống Vệ Quốc nên cứ ra tay đánh vợ trước cái đã!

Lưu Đại Liên thì sao, bên ngoài mạnh mẽ ngang ngược bao nhiêu, về nhà lại sợ chồng mình, Tống Giả Ni Nhân nói cái thì thì là cái đó, nhận một cú tát rồi bụm mặt không dám ra cửa.

Hoàng Chi Tử mắng to mấy câu mà không thấy có ai ra nghênh chiến, dưới sự khuyên bảo của bà con hàng xóm mới tức giận tìm một bậc thang bỏ đi, ông chồng trong nhà làm cán bộ, thế nên bà khá là chú ý hình tượng của mình trong thôn, không quá đáng thì thường không nóng giận.

Trong nhà chính, nam thanh niên tên Vương Chiêm Doanh gặp mặt với Tống Kim Mai nghe thấy hai câu mắng thì nhỏ giọng hỏi bà mối xem có chuyện gì đang xảy ra, bà mối cười khổ.

Lúc Vương Chiêm Doanh rời đi cùng bà mối thì người xem náo nhiệt ngoài cửa vẫn chưa tản đi, hai người hỏi thêm đôi câu thì biết tại sao lại thế này, người vừa chửi đổng ban nãy là vợ của trưởng đại đội Tống, hai nhà không ưa nhau!

Vương Chiêm Doanh vừa nghe thì chỉ biết lắc đầu, nhà bọn họ có chút giao tình với nhà trưởng đại đội Tống, nói không chừng sau này còn muốn nhờ vả nhà người ta, hơn nữa người nhà này cũng kỳ, thế là lắc đầu để bà mối từ chối nhà Lưu Đại Liên.

Đến khuyên bà mối cũng chẳng thèm khuyên một câu, dù sao đều là người cùng một thôn, đi tay không một chuyến thì đi tay không thôi!

Lưu Đại Liên biết rõ mối này không thành rồi nên tức giận muốn chết, lén lút nhỏ giọng lải nhải với nhà hàng xóm: "Cũng đâu phải tôi truyền ra, đâu phải mình tôi nói thằng kia mạng cứng đâu, chưa kết hôn đã che chở như thế, còn không phải đang ỷ vào nhà mình là cán bộ thôn nên mới bắt nạt người ta à!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp