Tống Nguyệt Minh rũ mắt nắm chặt viên kẹo kia, chưa bóc ra, nhưng lại giống như đã nếm được vị ngọt của nó rồi.
Đưa hôn thiếp vẫn còn một chuyện khác, chính là đưa sính lễ.
Có lẽ hai nhà đã thương lượng trước, thời bây giờ đưa bao nhiêu sinh lễ đều có cả, nhà mẹ đẻ thương con gái thì đòi ít, cũng có nhà cảm thấy nhà mình bớt một sức lao động nên đòi nhiều cứ như bán con gái, cũng có nhà dùng hai túi bột bắp đã cưới được con dâu về, ngay từ đầu Hoàng Chi Tử đã tính chuyện giao sính lễ cho con gái sống, thế nên bà đòi không ít, một trăm tám!
Vương Bảo Trân thì muốn làm lễ cưới của Vệ Vân Khai vẻ vang, nếu không sẽ thấy có lỗi với cấp trên cũ! Nhà họ Tống muốn một trăm tám, bà thấy nhà họ Tống cũng không giống kiểu sẽ lấy tiền sính lễ, nếu đưa hết cho Tống Nguyệt Minh thì có khác gì đi một vòng rồi lại về nhà mình đâu?
"Cho hai trăm!"
Bà thấy trông Vệ Vân Khai không giống như không đồng ý, dắt con người ta vào thị trấn dạo một vòng thôi đã tốn không ít tiền, chắc là cũng hài lòng với cô vợ này.
Ai ngờ, bỗng nhiên Vệ Vân Khai nói chen vào: "Cho hai trăm chín đi ạ."
"Gì, thế này có phải là nhiều quá rồi không, lỡ như, nhà họ Tống không cho mang về thì sao?" Hai trăm chín này là tiền lương hơn nửa năm của Vệ Vân Khai đấy!
"Cho hai trăm chín đi ạ." Vệ Vân Khai lấy cọc tiền ra, vừa đủ hai trăm chín.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play