Tiểu Kiều Thê Thập Niên 80

Chương 37


4 ngày

trướctiếp

Tống Nguyệt Minh rũ mắt nắm chặt viên kẹo kia, chưa bóc ra, nhưng lại giống như đã nếm được vị ngọt của nó rồi.

Đưa hôn thiếp vẫn còn một chuyện khác, chính là đưa sính lễ.

Có lẽ hai nhà đã thương lượng trước, thời bây giờ đưa bao nhiêu sinh lễ đều có cả, nhà mẹ đẻ thương con gái thì đòi ít, cũng có nhà cảm thấy nhà mình bớt một sức lao động nên đòi nhiều cứ như bán con gái, cũng có nhà dùng hai túi bột bắp đã cưới được con dâu về, ngay từ đầu Hoàng Chi Tử đã tính chuyện giao sính lễ cho con gái sống, thế nên bà đòi không ít, một trăm tám!

Vương Bảo Trân thì muốn làm lễ cưới của Vệ Vân Khai vẻ vang, nếu không sẽ thấy có lỗi với cấp trên cũ! Nhà họ Tống muốn một trăm tám, bà thấy nhà họ Tống cũng không giống kiểu sẽ lấy tiền sính lễ, nếu đưa hết cho Tống Nguyệt Minh thì có khác gì đi một vòng rồi lại về nhà mình đâu?

"Cho hai trăm!"

Bà thấy trông Vệ Vân Khai không giống như không đồng ý, dắt con người ta vào thị trấn dạo một vòng thôi đã tốn không ít tiền, chắc là cũng hài lòng với cô vợ này.

Ai ngờ, bỗng nhiên Vệ Vân Khai nói chen vào: "Cho hai trăm chín đi ạ."

"Gì, thế này có phải là nhiều quá rồi không, lỡ như, nhà họ Tống không cho mang về thì sao?" Hai trăm chín này là tiền lương hơn nửa năm của Vệ Vân Khai đấy!

"Cho hai trăm chín đi ạ." Vệ Vân Khai lấy cọc tiền ra, vừa đủ hai trăm chín.

Vương Bảo Trân không chịu, "Không được, chỗ mẹ vẫn còn tiền của con, lễ cưới lần này nhất định phải để cha mẹ bỏ tiền làm cho con mới được!"

Hai trăm chín thì hai trăm chín!

Vương Bảo Trân nhét hai trăm chín được bọc trong lớp khăn đỏ vào tay Tống Nguyệt Minh, cười khanh khách nói: "Con gái à, hai trăm chín mươi đồng này con cầm đi, bác chỉ ngóng trông con với Vân Khai có thể hạnh phúc trăm năm thôi!"

Lần này đến lượt Hoàng Chi Tử và Tống Vệ Quốc kinh ngạc, nhưng trong lòng lại thấy thoải mái, thái độ xin cưới này của nhà họ Tống đủ khiêm tốn, sau này con gái gả sang đó cũng không chịu thiệt!

Tống Nguyệt Minh giấu sự kinh ngạc, nhỏ giọng nói: "Con biết rồi ạ, bác gái."

Vương Bảo Trân vỗ tay cô: "Bác còn chờ cháu mau sửa miệng đây!"

Lời nói này, Tống Nguyệt Minh không thể tiếp được, Tống Vệ Cầm làm người mai mối đương nhiên phải thiên vị cháu gái nhà mẹ đẻ rồi, giải vây: "Vậy chúng ta chọn một ngày lành nhé? Thương lượng một chút!"

"Đúng đúng đúng." Vương Bảo Trân cười ha hả phụ họa.

Trao hôn thiếp rồi cũng không để nam nữ chưa lập gia đình có thời gian chung đụng, sau khi người hai bên gia đình vui vẻ trêu ghẹo qua lại thì tới khi mặt trời lặn mới rời đi, hôn sự đã xác định chắc chắn rồi, chỉ chờ đến ngày kết hôn thôi nên người hai nhà yên tâm hẳn.

Có điều, chờ số tiền sính lễ Tống Nguyệt Minh truyền ra ngoài, trong thôn dần lan ra một số lời đồn đãi.

"Mạng Vệ Vân Khai cứng lắm! Cứng vô cùng!"

"Lần trước mới gặp mặt đính hôn thôi đã khắc chết người ta rồi!"

"Nghe nói cha mẹ thằng bé đó cũng do nó khắc chết!"

Hoàng Chi Tử nghe thấy thì tái cả mặt, sao lại thế này, chắc bác gái tụi nhỏ không đến nỗi gạt nhà mình để làm mai mối này đấy chứ?

Trong thôn Ngụy Thủy, Vương Bảo Trân cũng dần nghe được lời đồn rằng Tống Nguyệt Minh yếu ớt, thoáng cau chặt mày, cưới một tiểu thư yếu ớt không hiểu chuyện về thì làm được cái gì?

Bà mối vẫn chưa nói hết mọi chuyện!

Hoàng Chi Tử chỉ hận không thể tìm Tống Vệ Cầm ngay để hỏi những chuyện này là thế nào, nhưng lại không thể chạy tới thôn Ngụy Thủy ngay để hỏi bà, càng ngày càng nóng lòng.

Còn Tống Nguyệt Minh thì lại vô cùng bình tĩnh, "Mẹ, bây giờ là thời đại mới rồi, không còn thịnh hành kiểu mê tín phong kiến kia nữa."

"Vậy thì cũng phải hỏi cho rõ cái chuyện khắc chết người trước là sao chứ, hơn nữa cũng phải hỏi cha mẹ ruột của nó chết thế nào, không phải thật sự bị nó khắc chết đấy chứ?"

Tống Nguyệt Minh không còn lời gì để nói, nhà họ Vệ gặp chuyện không may là vì chuyện cải cách của mười năm trước, chẳng liên quan cái cóc khô gì tới Vệ Vân Khai cả, nhưng nhưng lời này cô lại không thể nói được.

"Mẹ, mẹ không thấy chuyện này khéo quá sao? Con vừa đính hôn trao thiếp thì trong thôn đã có người nói xấu Vệ Vân Khai rồi, cho dù anh ấy thật sự có vấn đề, thì tại sao đến bây giờ mới truyền ra?"

Hoàng Chi Tử cau mày: "Ý con là sao?"

"Con cảm thấy là có người ghen tị rồi."

Người ghen tị nhà họ Tống không chỉ có một hai người, nhưng vì sợ quyền uy của hai anh em nhà họ Tống ở thôn Tiểu Tống, nên phần lớn đều không dám làm gì, nhưng sau lưng thì đâu quản được miệng của người ta, người ta muốn nói thế nào thì nói, có người thân với nhà họ Tống thì sẽ nói cho bọn họ nghe chuyện này.

Đương nhiên Hoàng Chi Tử cũng hiểu rõ điều này, trong đầu đã điểm qua một loạt những người có thù với nhà họ Tống, mục tiêu đầu tiên chính là Lưu Đại Liên.

"Lưu Đại Liên chết tiệt này, nhất định là bà ta nói sau lưng!" Lần trước, Hoàng Chi Tử không dám đánh nặng Lưu Đại Liên là vì sợ có người sẽ nói nhà họ Tống ỷ thế hiếp người, nhưng lần này, chắc chắn bà phải tìm Lưu Đại Liên đòi giải thích!

Tống Nguyệt Minh sờ cánh mũi, cũng không phải cô muốn lôi Hoàng Chi Tử ra làm giáo, nhưng để bà ra mặt chuyện này vẫn tốt hơn là một cô gái vừa đính hôn như mình, hơn nữa cô còn nghi ngờ một người khác, đám phụ nữ đã kết hôn truyền miệng nhau rằng Vệ Vân Khai mạng cứng rắn khắc người nhà, nhưng mấy cô gái đã lớn cũng có thể nói một hai câu, cô vừa ra cửa cũng cảm nhận được mấy ánh mắt vui sướng khi người gặp họa, tinh thần là ai lan truyền ra?

"Mẹ, mẹ đừng vội tìm người ta tính sổ, chờ bác gái tới rồi lại nói."

Hoàng Chi Tử nghĩ lại thấy cũng đúng, xảy ra chuyện này cũng nên nghe nhà trai nói thử xem sao, tại sao lại không nói trước khi đính hôn.

Đợi tới ngày họp chợ của thôn Tiểu Tống, Tống Vệ Cầm mới tới đây, bà tới để bán hai con gà trống nhà mình nuôi, trong nhà nuôi bốn con gà trống, để lại hai con để gáy sáng là được, lấy hai con ra bán cũng xem như là thêm được một khoảng.

Tống Vệ Cầm ăn xong cơm trưa mới tới, không có chuyện gì cũng ngại cọ cơm nhà anh em, thừa dịp họp chợ ghé nhà anh em uống miếng nước, trò chuyện một lúc thì không sao.

Ai biết mới vừa vào cửa, em dâu hai đã kéo tay bà như nhiều năm không gặp vậy.

"Chị cả à, cuối cùng chị cũng tới rồi!"

"Sao thế?"

Hoàng Chi Tử vội vàng hỏi bà: "Có thật là thằng nhỏ Vệ Vân Khai kia mạng cứng không? Khắc người nhà?"

Ánh mắt Tống Vệ Cầm lập lòe, bà một lòng làm mai mà quên mất chuyện này, nhưng trên mặt vẫn hiên ngang nói: "Đâu có chuyện đó? Em đừng nghe người ta nói bừa!"

"Nhà người ta đều nói hồi trước Vệ Vân Khai từng đính một mối, vừa gặp mặt thì người đó đã chết là sao?"

"Giời! Chuyện này em không ở thôn của chị nên không biết, chị nới với em, lúc con bé kia chết thì đã to bụng rồi, vậy thì sao nó lập gia đình được nữa?" Tống Vệ Cầm cây ngay không sợ chết đứng, bà thật sự không tính đẩy cháu gái nhà mẹ đẻ xuống hố lửa, có bệnh hay gì!

Hoàng Chi Tử lắp bắp kinh hãi: "Sao cơ? Vậy không lẽ con bé kia..."

Tống Vệ Cầm bĩu môi: "Đúng thế đấy, cũng không biết làm bậy với ai, sợ kết hôn sẽ lòi nên thắt cổ tự tử, người nhà con bé đó không muốn tin con gái nuôi lớn chừng đó đã mất, nên đi đồn trong thôn rằng Vệ Vân Khai mạng cứng, nhưng ai thấy con bé đó lúc chết thì hiểu ngay là có chuyện gì!"

"Hơn nữa, Nguyệt Minh là cháu gái ruột của chị, nếu người không đàng hoàng thì sao chị dám làm mối vô lương tâm như thế?"

Hoàng Chi Tử yên tâm một nửa, "Vậy chuyện cha mẹ nó chết thì sao?"

"Chuyện này thì chị không rõ, hồi trước Ngụy Căn Sinh từng đi làm lính, Vương Bảo Trân nói cha ruột Vệ Vân Khai là ân nhân của Ngụy Căn Sinh, mẹ của nó là sinh bệnh mất, trong nhà cũng chẳng còn ai, thế nên bọn họ mới đón Vệ Vân Khai về nuôi, đều là người thành thực, nếu không ai lại đồng ý nuôi thêm một thằng nhóc vào lúc mười năm trước chứ!"

"Cũng đúng."

Tống Vệ Cầm nhớ tới một chuyện, "Em dâu à, nên dạy cái gì cho Nguyệt Minh nhà ta thì phải dạy đi nhé, hôm kia Vương Bảo Trân còn hỏi Nguyệt Minh biết làm gì ở nhà, tới lúc kết hôn vợ chồng son sẽ ở riêng với cha mẹ chồng, lỡ như Nguyệt Minh không biết làm gì thì sẽ bị người ta xỉa xói đấy."

Nói tới đây, Hoàng Chi Tử chột dạ và hối hận, hai nhà đều có vấn đề nhỏ, nếu thật sự thẳng thắn trước khi đính hôn, có khi chưa chắc đã đính được đâu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp