Tiểu Kiều Thê Thập Niên 80

Chương 34


4 ngày

trướctiếp

Người bán vải cũng phụ trách bán len sợi, lần này thì xem như là người quen rồi, cô ấy cười khanh khách móc một cuộn len sợi màu đen từ trong quầy ra: "Đồng chí, cô xem này, loại này mềm mại hơn loài cô vừa xem đấy, loại này được làm từ lông dê, là tôi tính để dành cho chị em mình đấy, cuối cùng cô ấy lại nói với tôi là cô ấy không cần nữa, tôi cảm thấy cô biết nhìn hàng, bán cho cô có được không!"

Tống Nguyệt Minh sờ thử, đúng là cảm nhận được sự khác biệt, nhưng giá cũng rất chát, tiêu mất một nửa "gia tài khổng lồ" mà cô mang theo, Vệ Vân Khai vốn định bỏ tiền nhưng cô lại quay đầu lắc đầu ngăn cản anh, ánh mắt không cho từ chối ấy khiến Vệ Vân Khai ngây ra một lúc.

Mua len sợi xong, Tống Nguyệt Minh cảm thấy thỏa mãn rời khỏi cửa hàng bách hoá, lúc vào trời nắng choi chang nhưng lúc ra thì trời đã âm u, người đi đường vội vội vàng vàng chuẩn bị tránh mưa.

"Hay là chúng ta về nhanh thôi, trời sắp mưa rồi!"

"Được."

Cũng may, từ cửa hàng bách hoá đến bến xe không quá xa, bọn họ vừa tới thì bắt được một chuyến xe dừng lại, chuẩn bị chờ đến giờ là chạy ngay.

Tống Nguyệt Minh rất hài lòng: "Số hai chúng ta không tồi tí nào."

Xe buýt bọn họ ngồi đi xuyên qua hai thị trấn nên không được đúng giờ, nếu gặp chuyện gì thì không biết đến bao giờ mới được lên xe, thế mà cả chuyến đi lẫn chuyến về của hai người đều có thể lên xe mà tốn không nhiều thời gian, có thể nói là vô cùng may mắn.

"Là số cô may mắn, lần trước tôi phải chờ rất lâu mới được lên xe ngồi."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, sau khi ngồi lên xe thì bắt đầu mưa to tầm tã, suýt chút nữa là bọn họ đã mắc mưa rồi, xe dừng ở cửa ra, hai bên có vách che nên mưa không bị thổi vào, sau khi tài xế đằng trước tắt máy thì chắc đã đi ăn cơm nên không có ở trên xe, nơi này yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ.

Tống Nguyệt Minh bị gió thổi lạnh, vội vàng quay mặt đi hắt xì, lúc quay đầu lại thì người bên cạnh đưa một cái khăn tay sang, là khăn vuông sạch sẽ màu xanh nhạt được gấp gọn gàng.

"Cảm ơn." Lời cảm ơn của cô bị tiếng mưa lấn át.

Vệ Vân Khai sửa sang lại đồ rồi đặt sang ghế bên cạnh, sau khi Tống Nguyệt Minh lau xong do dự không biết có nên trả lại khăn tay cho anh hay là mượn cơn mưa này, giặt sạch rồi mới trả lại...

"Này, anh đưa tay đây." Cô cố ý nói to hơn, sợ anh không nghe thấy.

Vệ Vân Khai vừa giơ tay lên thì cổ tay đã bị cô nắm lấy, một làn hơi ấm dán vào lòng bàn tay anh, bàn tay thon thả của cô so với anh thì trông vô cùng yếu ớt, cứ như chạm vào là vỡ ngay.

Tống Nguyệt Minh lại giang hai tay, có lẽ là đo độ rộng bàn tay của anh, lặng lẽ ghi nhớ vào lòng, thấy ánh mắt của anh thì cười giải thích: "Cái đó, anh dùng tay đo thử xem chụp tai giữ ấm cần bao nhiêu, chắc là chỗ len sợi này đủ để làm một đôi găng tay và một cái chụp tai cho anh đấy, tôi đan không tốt anh cũng đừng chê."

"Đương nhiên là không rồi." Lúc cô không cho anh trả tiền anh đã lờ mờ đoán được, bây giờ chứng thực rồi, trong lòng anh thấy còn hân hoan hơn lúc đoán được.

Tống Nguyệt Minh dứt khoát mở khăn tay ra, cô không cảm thấy mình bẩn, cũng cam chịu rằng Vệ Vân Khai sẽ không chê, kéo khăn tay theo đường chéo, ướm từ lỗ tai bên này sang lỗ tai bên kia, lúc xoay người chồm sang thì có vẻ như đang ôm lấy anh.

Ngón tay lành lạnh chạm vào vành tai như có dòng điện mỏng manh chạy ngang qua cơ thể, Vệ Vân Khai giơ tay lên nắm lấy bàn tay cô đặt ở lỗ tai bên trái theo bản năng, cằm dán vào cái khăn tay kia.

Nếu có gương, nhất định lúc này trông anh rất ngốc nghếch.

Tống Nguyệt Minh nhanh chóng rút tay về, thắt một cái nút ở vị trí đo được: "Ừm, có lẽ là dài khoảng chừng này, tôi sẽ đan thử trước, nếu ngắn thì lại đan dài thêm."

Lỗ tai Vệ Vân Khai nóng lên, trong cổ họng phát ra một tiếng ừ, sợ cô không nghe thấy lại mở miệng nói: "Được."

"Vậy tôi mượn dùng khăn tay của anh trước nhé, dùng xong sẽ trả lại cho anh!"

"Được."

Hai má Tống Nguyệt Minh đã nóng lên rồi nhưng vẫn tỏ vẻ bình thường nhìn ra ngoài cửa sổ, cơm mưa mùa hè tới nhanh nhưng đi cũng nhanh, vừa rồi mưa tầm tã nhưng giờ đã bớt âm u, dù vẫn còn mưa nhưng mặt trời đã ló dạng, nếu đi ra ngoài chắc chắn có thể nhìn thấy mưa bóng mây.

Chỉ tiếc rằng trong tay cô không có máy chụp ảnh, không thể ghi lại cảnh tượng đẹp mắt này, lúc đang ngây người thì bỗng dưng mu bàn tay bị ai đó nắm lấy, bàn tay của anh khô ráo hơi lạnh, nhẹ nhàng lật tay cô lên, cúi đầu nhìn xuống thì thấy có viên kẹo sữa được anh bỏ vào lòng bàn tay, giấy gói kẹo chạm vào khiến làn da ngứa ngáy.

Anh rút tay lại rất nhanh, Tống Nguyệt Minh cầm lấy viên kẹo sữa này, dừng một chút rồi bóc giấy gói kẹo ra cho vào miệng, vẫn ngọt như cũ, ăn còn ngon hơn cái hồi sáng nữa.

Mưa bên ngoài đã tạnh hoàn toàn, không biết tài xế chui từ đâu ra, nhìn vào trong thì thấy chỉ có hai người bọn họ nên lại xuống xe kêu người, tìm được nhiều người thì mới hồi vốn được, chứ chạy xe mà không có ai thì ông ấy lấy gì mà ăn!

Đợi mười mấy phút đồng hồ, có bảy tám người lục tục đi lên, trên người mỗi người đều mang theo chút hơi nước, Tống Nguyệt Minh quay đầu liếc nhìn anh một cái, trong đôi mắt toàn là ý cười may mắn.

Xe buýt rời khỏi trạm, ánh mặt trời thoát khỏi mây đen có màu vàng, rực rỡ ở chân trời, cửa kính xe hai bên có gió lạnh thổi vào, cơn gió này xua tan phân nửa sự oi bức của thời tiết, cũng khiến đồng ruộng khô cạn được tẩm bổ.

Tốc độ trở về rất nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt đã về tới thôn Tiểu Tống, hai người họ xách đồ bước xuống xe.

Ra khỏi đường cái trải nhựa đường thì tới đường đất, những vũng nước sau cơn mưa là điều không thể tránh khỏi, Tống Nguyệt Minh thật cẩn thận đi theo sau Vệ Vân Khai, đến trước cửa nhà mà trên chân cô cũng không dính bao nhiêu bùn lầy.

Vừa lúc ở nhà họ Tống có người.

Hoàng Chi Tử và Tống Vệ Quốc đều thấy vui vì cơn mưa này, đột nhiên nhìn thấy hai người xuất hiện ở trước mặt thì giật mình.

"Sao hai đứa về nhanh thế? Có mắc mưa không?"

Tống Nguyệt Minh lắc đầu: "Không ạ, tụi con ngồi trên xe trú mưa."

"Vậy thì được, Vân Khai, mau vào ngồi nghỉ ngơi một chút, mệt lắm rồi đúng không?"

Vệ Vân Khai buông mấy thứ đang xách xuống, lắc đầu cười nói: "Không ạ."

Tống Vệ Quốc vội vàng muốn nói chuyện với con rể tương lai, cẩn thận hỏi: "Mấy ngày nay có làm trễ nãi chuyện đi làm của cháu không? Trong nhà thế nào?"

Hoàng Chi Tử lại lấy mấy miếng vải ra, nụ cười trên mặt không nén được, nhất là khi nhìn thấy đôi giày cao gót được làm tinh xảo kia, giả vờ oán trách: "Đôi giày cao gót này có mua cũng không có dịp mang, mua nó làm gì?"

Tống Nguyệt Minh cong môi lên, cô cũng biết mua về tạm thời không có nhiều cơ hội để mang, nhưng còn không phải lúc đó nóng đầu à!

Vệ Vân Khai nhìn sang, cười khẽ nói: "Đi vào rất đẹp ạ."

Ai mang đẹp? Đương nhiên là con gái nhà bà mang đẹp rồi! Hoàng Chi Tử vô cùng vui vẻ, người ta bằng lòng mua nhiều thế thì có nghĩa là người ta nhìn trúng con gái nhà mình, vô cùng thích, chứ có ai ngốc mà cho không chứ?

Tống Vệ Quốc liếc bà một cái, ánh mắt thiển cận! Có điều, ông cũng thấy vừa lòng với anh con rể này, trước khi xác định chuyện kết hôn này, hai vợ chồng bọn họ còn ngủ không yên vì lo cho con gái cưng đấy!

Vệ Vân Khai ở lâu tại nhà họ Tống thì không thích hợp, chỉ ngồi một lúc rồi xin phép ra về, tới lúc gần đi, Hoàng Chi Tử cứng rắn đưa cho anh hai hộp quýt đóng hộp: "Đây là cho em gái cháu ăn, Nguyệt Minh không thích ăn cái này!"

Vệ Vân Khai không từ chối được nên đành nhận lấy, lúc đẩy xe đạp ra thì Hoàng Chi Tử đẩy Tống Nguyệt Minh bảo cô đi tiễn người.

Tống Nguyệt Minh cũng ra ngoài, trong con hẻm nhỏ không có ai cả, bước chân của anh không nhanh, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn cô một cái, đưa tay ra.

"Cái gì?"

Là ba viên kẹo sữa còn lại.

Tống Nguyệt Minh nhận lấy, chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp quyến rũ của anh vang lên bên tai: "Nếu ngọt quá thì mỗi ngày ăn một viên thôi, mấy ngày nữa tôi lại mang tới cho cô."

"...Được." Qua ba ngày nữa là tới ngày trao đổi hôn thiếp.

"Tôi đi nhé."

"Ừ, đi đường cẩn thận."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp