Những kiểu dáng giày được bày trên quầy có hạn, giày nam hay nữ đều là xăng đan hoặc giày vải, đa số đều là màu đỏ hoặc nâu vàng, nhưng ở thời đại này mà nói thì như thế đã rất thời thượng rồi.

“Cô xem thử xem thích đôi nào, chúng ta nhờ người ta lấy ra thử.”

“Không cần đâu, giày tôi vẫn còn mới.”

Đôi giày vải Tống Nguyệt Minh đang mang trên chân là đôi mới mua, là Hoàng Chi Tử mua cho cô hồi đầu xuân, vì đôi giày vải này màu hồng nhạt nên không nỡ mang ra ngoài, chỉ có những dịp quan trọng mới mang thôi.

Vệ Vân Khai hơi cau mày: “Không cần khách sáo với tôi đâu.”

Tống Nguyệt Minh chớp mắt, quay đầu nói với người bán hàng: “Đồng chí, phiền cô lấy đôi giày cao gót màu trắng kia cho tôi xem, tốt nhất là cỡ 36, cảm ơn.”

Người bán hàng không muốn lắm, nhưng nhìn thấy người ta xách vải trong tay, lại thấy đồng nghiệp bán vải cách vách đang nháy mắt ra hiệu cho mình thì hiểu ngay lập tức, đôi bày trên quầy là cỡ 36, vừa lúc đưa luôn cho cô.

Tống Nguyệt Minh ngồi xuống cởi giày vải ra, thay đôi giày cao gót này vào thì thấy vừa như in, cô đỡ ghế đứng lên, vừa mới mẻ vừa thuần thục đi hai bước, trông rất hợp với đôi chân dài thon thả nên Vệ Vân Khai hỏi giá luôn.

Hai mươi đồng cho một đôi giày cao gót, người bán hàng nhấn mạnh: “Đây là da thật, dễ mang lại còn đẹp nữa!”

Vệ Vân Khai móc tiền ra, Tống Nguyệt Minh cởi giày cao gót để người bán hàng gói lại giúp cô, thừa lúc này, cô bước tới cạnh hỏi nhỏ vào tai Vệ Vân Khai: “Anh mua nhiều thứ cho tôi thế này, nếu tôi không muốn đính hôn với anh nữa thì anh tính thế nào?”

Chưa từng nghe nói có chuyện nhà ai trả quần áo về cả.

Vệ Vân Khai cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, cười nhạt nói: "Nếu tôi không đủ khiến cô vừa lòng, vậy thì bồi thường cho cô cũng là chuyện nên làm."

Ôi trời...

Tống Nguyệt Minh nghe thấy lời nói đầy thành ý này, phản ứng đầu tiên là nếu cô thật sự thả bồ câu cho Vệ Vân Khai thì sẽ có kết quả thế nào nhỉ? Sẽ trở thành người phụ nữ không có mắt nhìn sao?

Cô từ từ lộ ra một nụ cười: "Tôi nói giỡn thôi."

"Ừ."

Người bán hàng gói giày da lại đưa cho bọn họ, hai người đang tính rời đi thì có một đôi nam nữ hoàn toàn khiến Tống Nguyệt Minh hiểu được cái gì gọi là sẽ có lúc gặp lại trong đời.

Là Dương Mẫn và Tống Bách Hằng, hai người đã đính hôn, cũng vào thị trấn để mua đồ.

Vốn dĩ Tống Nguyệt Minh không tính nói chuyện với hai người này, nhưng Tống Bách Hằng lại gật đầu từ xa với Vệ Vân Khai, sau khi bước hai ba bước tới gần, Tống Bách Hằng từ trước đến nay ít nói ít cười lại chủ động đến chào hỏi: "Nhân viên kỹ thuật Vệ, khéo thế."

"Anh đi đâu thế?"

"Tôi dắt đối tượng của mình đi mua vài thứ."

Vệ Vân Khai nhướng mày: "Tôi cũng thế, hai người định vào ngày nào."

"Mười sáu tháng sau, nếu có rảnh thì nhân viên kỹ thuật Vệ nhớ đến uống chén rượu nhé."

"Chắc chắn rồi."

Hai người đàn ông hàn huyên, Tống Nguyệt Minh và Dương Mẫn thì gật đầu với nhau mà không nói chuyện, cũng may bọn họ không nói lâu lắm, hai người đều có việc phải làm, nói thêm hai ba câu rồi tách nhau ra.

Sau khi tạm biệt, Dương Mẫn quay đầu nhìn thoáng qua Tống Nguyệt Minh, trên mặt là vẻ khó hiểu khiến Tống Bách Hằng thắc mắc: "Sao thế?"

Dương Mẫn lắc đầu: "Không có gì."

Bên này, Tống Nguyệt Minh tò mò hỏi: "Anh với Tống Bách Hằng biết nhau hả?"

"Khoảng thời gian trước tới đại đội của thôn các cô sửa máy kéo thì từng gặp một lần."

Trong nguyên tác, Vệ Vân Khai và cô em họ mà anh luôn muốn tìm cách nhau không xa, nhưng vào mấy năm sau mới biết được chuyện này, người mẹ đã qua đời của Dương Mẫn là cô ruột của Vệ Vân Khai, lúc mới sinh không tiện nuôi bên người nên nhờ đồng hương nuôi giúp, chờ đến khi xã hội ổn định, người nhà họ Vệ tới tìm đồng hương năm đó nhưng không thấy, cả cô của Vệ Vân Khai cũng không biết tung tích.

Tống Nguyệt Minh thở phào nhẹ nhõm thở dài một hơi, không ngại bị Vệ Vân Khai phát hiện: "Có phải mệt rồi hay không?"

"Có chút."

Không nói đến chuyện trong cửa hàng bách hóa oi bức, mà người ra ra vào vào còn mang theo mùi mồ hôi, ở lâu bên trong đúng là sẽ thấy không thoải mái, Tống Nguyệt Minh không cố nhịn, nói thẳng luôn.

Vệ Vân Khai giơ tay xem đồng hồ, từ lúc bọn họ đến đây đến lúc mua đồ đã tốn không ít thời gian, sắp giữa trưa rồi, chỗ có thể nghỉ tạm gần đây chính là tiệm cơm quốc doanh.

"Chúng ta đi ăn cơm thôi."

"...Được."

Hai người ra khỏi cửa, lúc đi ngang quầy đồ trang điểm, bỗng nhiên Vệ Vân Khai dừng bước chân: "Vẫn chưa mua mấy thứ này cho cô đúng không?"

"Còn phải mua mấy cái này hả?" Hoàng Chi Tử không dặn cô mà.

Nhưng ra vẻ từ chối thì có hơi giả tạo, Tống Nguyệt Minh đi vào theo Vệ Vân Khai, người bán hàng rảnh rỗi đến nỗi đang đập ruồi muỗi nâng mắt liếc nhìn họ một cái, lười biếng hỏi: "Muốn mua cái gì?"

Tống Nguyệt Minh nhìn sơ qua, "Đồng chí, phiền cô lấy hai lọ kem bảo vệ da, hai hộp kem tay giúp tôi."

Sắp thành vợ thành chồng, Tống Nguyệt Minh cũng không tính tiết kiệm tiền thay Vệ Vân Khai.

Dường như Vệ Vân Khai cũng có tự giác nên nghiêm túc thanh toán tiền.

Ra khỏi cửa hàng bách hoá, Vệ Vân Khai xách hết mọi thứ, Tống Nguyệt Minh đi sau lưng anh bật cười ra tiếng, lúc anh quay đầu lại nhìn thì kiềm nén lại, trông đứng đắn nghiêm túc.

Dưới ánh nắng chói chang, nụ cười của thiếu nữ còn rực rỡ hơn ánh mặt trời.

Vệ Vân Khai cũng không giận, chỉ vào tiệm cơm quốc doanh cách đó không xa: "Chúng ta đi ăn cơm đi."

"Được!"

Đang vào giờ cơm nên trong tiệm cơm quốc doanh nho nhỏ có không ít người, cũng may là số bọn họ đủ hên, bên trong vẫn còn chỗ trống, bọn họ chọn chỗ vắng người rồi ngồi xuống bắt đầu xem xét xem nên ăn món gì.

Thực đơn chỉ có bảy tám món, đều cần phiếu lương thực, Vệ Vân Khai tỏ vẻ Tống Nguyệt Minh quyết định đi.

"Tôi muốn ăn mì lạnh, anh thì sao?"

"Được, tôi ăn cái gì cũng được."

Tống Nguyệt Minh xem thực đơn rồi gọi một đĩa dưa chuột trộn, một đĩa ớt xanh xào thịt băm cùng với hai cái bánh bao.

Hai món ăn thì chỉ có món mặn hơi đắt một chút, tổng cộng hơn bốn đồng nhưng lại rất nhiều, Tống Nguyệt Minh đẩy bánh bao tới trước mặt anh: "Tôi cảm thấy anh sẽ ăn không đủ no, muốn mượn hoa hiến Phật."

"Cô ăn mì thôi à?"

Bát sứ nền trắng viền xanh không nhỏ chút nào, nhưng thật ra không sâu lòng nên chứa không được bao nhiêu thức ăn, để em út Xuân Hoa dùng cái bát này ăn cơm thì phải ăn tận hai bát, Vệ Vân Khai thấy dáng người nhỏ xinh của cô nhưng vẫn nhịn không được hỏi ra miệng.

Tống Nguyệt Minh ngẫm nghĩ, "Vậy anh chừa tôi nửa cái bánh bao là được."

Lúc ăn lúc ngủ không nói, Tống Nguyệt Minh luôn giữ thói quen này, cô không nói lời nào nhưng cũng không thấy ngại ngùng, Vệ Vân Khai thì lại càng bình thản ung dung hơn, ăn mì xong thì cầm hai cái bánh bao nặn không được đẹp lên ăn, sức ăn của anh không nhỏ, lần đầu tiên được người khác ngoài Vương Bảo Trân sắp xếp cho chu đáo.

Tống Nguyệt Minh ăn mì xong thì cầm lấy phần bánh bao còn dư lại, xé một nửa bỏ lại vào bát rồi ăn vui vẻ, bánh bao thời này đều được làm thủ công, mềm xốp vừa phải, khá giống với tay nghề của Hoàng Chi Tử, chỉ là gần đây Hoàng Chi Tử cứ bắt cô phải học làm bánh bao, nhồi bột bánh đến nỗi cổ tay cô mỏi nhừ...

Dường như trong tiệm cơm quốc doanh không chỉ có bọn họ là vợ chồng sắp cưới, cách đó không xa cũng có một đôi đang ngồi, nam cao gầy, cô gái đối diện thì đỏ mặt tới tận cổ, chỉ muốn vùi đầu vào bát luôn thôi.

Vệ Vân Khai nhìn Tống Nguyệt Minh đang ăn cơm rất tập trung, hai má cô hồng hồng, cử chỉ hào phóng, khiến cho lòng người ta... cảm thấy thoải mái.

Sau khi ăn xong, thời tiết vẫn ơi bức như cũ, dưới ánh nắng chói chang của mặt trời, bên ngoài không còn mấy ai đi đường, Tống Nguyệt Minh chỉ nhìn một cái thôi đã không muốn ra ngoài, nhưng cũng không thể ăn vạ mãi trong tiệm cơm quốc doanh của người ta được, bây giờ khách tới ăn cơm đang lục tục rời đi, nếu còn ngồi nữa thì cái nhìn của người ta dành cho bọn họ cũng sẽ thay đổi!

"Chúng ta lại đi cửa hàng bách hoá lần nữa đi, để tôi nghĩ xem còn gì cần mua nữa không!"

Vệ Vân Khai đồng ý, trong cửa hàng chỉ có vài người bán hàng đó thôi, thấy bọn họ lại vào, trong tay còn xách nhiều đồ như thế thì hâm mộ hoặc là ghen tị, đi đâu để tìm người đàn ông thế này đây?

Lần này Tống Nguyệt Minh đi thẳng tới quầy vải ban nãy, bên cạnh đó là những cuộn len sợi, hồi nãy cô còn chưa nghĩ ra sẽ tặng lại cái gì cho người ta, bây giờ thì nghĩ ra rồi.

"Đồng chí, phiền cô lấy cho tôi ba lạng len sợi màu đen."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play