Vệ Vân Khai nhìn cô một cái đầy ý tứ rồi mỉm cười leo lên xe đạp rời đi, Tống Nguyệt Minh cầm kẹo sữa thở phào nhẹ nhõm một hơi, xoay người đi về cổng nhà...
Đối diện có tiếng bước chân truyền đến, Tống Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn, là Tống Kiến Cương với vẻ mặt âm u, giày vải gần như ướt đẫm, bàn tay siết chặt trông không được tập trung lắm.
"Anh hai?"
Lúc này Tống Kiến Cương mới để ý thấy cô, sự hung ác trong đôi mắt bị che giấu trong nháy mắt, miễn cưỡng lộ ra một nụ cươi: "Nguyệt Minh, em về rồi à."
"Anh hai, ai đụng vào anh à, sao vẻ mặt anh khó coi thế?"
"...Không có việc gì."
"Vậy anh mặt khó chịu cho ai nhìn?" Tống Nguyệt Minh nói xong cũng không để ý đến anh ta nữa, bước nhanh về nhà.
Tống Kiến Cương vừa vào cửa đã bị Hoàng Chi Tử oán trách: "Con ngủ dậy rồi đi đâu đấy? Vừa rồi Vân Khai lại đây mà không có con để nói chuyện, sắp thành người nhà rồi, chưa thấy đủ người có khi trong lòng người ta sẽ có ý kiến đấy."
"Con nhớ tới chút việc nên ra ngoài nhìn thử xem."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play