Tiểu Kiều Thê Thập Niên 80

Chương 35


4 ngày

trướctiếp

Vệ Vân Khai nhìn cô một cái đầy ý tứ rồi mỉm cười leo lên xe đạp rời đi, Tống Nguyệt Minh cầm kẹo sữa thở phào nhẹ nhõm một hơi, xoay người đi về cổng nhà...

Đối diện có tiếng bước chân truyền đến, Tống Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn, là Tống Kiến Cương với vẻ mặt âm u, giày vải gần như ướt đẫm, bàn tay siết chặt trông không được tập trung lắm.

"Anh hai?"

Lúc này Tống Kiến Cương mới để ý thấy cô, sự hung ác trong đôi mắt bị che giấu trong nháy mắt, miễn cưỡng lộ ra một nụ cươi: "Nguyệt Minh, em về rồi à."

"Anh hai, ai đụng vào anh à, sao vẻ mặt anh khó coi thế?"

"...Không có việc gì."

"Vậy anh mặt khó chịu cho ai nhìn?" Tống Nguyệt Minh nói xong cũng không để ý đến anh ta nữa, bước nhanh về nhà.

Tống Kiến Cương vừa vào cửa đã bị Hoàng Chi Tử oán trách: "Con ngủ dậy rồi đi đâu đấy? Vừa rồi Vân Khai lại đây mà không có con để nói chuyện, sắp thành người nhà rồi, chưa thấy đủ người có khi trong lòng người ta sẽ có ý kiến đấy."

"Con nhớ tới chút việc nên ra ngoài nhìn thử xem."

"Haiz, cái thằng này..." Hoàng Chi Tử nhịn không được lắc đầu.

Tống Kiến Cương bình tĩnh đi về phòng phía Tây, sau khi đóng cửa lại thì đặt mông ngồi xuống giường, nhớ tới cái hố mới vừa lấp kín dưới bàn, siết chặt nắm tay.

Sau khi ngủ dậy anh ta tới ngôi nhà cách vách xem mấy thỏi vàng, vòng tay vàng với nhẫn vàng, sợ không nhìn thì nó sẽ mọc cánh bay đi, những thứ mình đào được chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Lần đó, Tống Kiến Cương bị Tống Vệ Quốc dùng dây mây đánh cho một trận phải nằm dưỡng thương ở trong phòng, anh ta nhớ lại hồi còn sống ông nội từng nói có thể trong sân có chôn vàng, nhưng không biết là ở đâu.

"Ông ơi, sao ông không biết ở đâu được chứ, nói với cháu đi mà." Tống Kiến Cương quấn quít lấy ông cụ Tống hỏi như thế.

Ông cụ Tống bịa chuyện một câu: "Có thể là chân tường hoặc dưới gốc cây, ai biết hồi đó bà già kia giấu ở đâu chứ?"

Tống Kiến Cương nằm dưỡng thương trên giường, đã nghĩ nếu anh ta đào được vàng chôn dưới đất lên thì anh ta sẽ trở thành người có tiền nhất thôn, tùy tiện ném cho nhà họ Dương một cái nhẫn vàng là Dương Mẫn sẽ gả cho anh ta chứ gì?

Anh ta thử tìm trong phòng, lại phát hiện cái hang có chuột chui ra trong phòng anh ta không bình thường, đào cái hang chuột ấy lên, thật sự để anh ta đào được một hộp đồ quý!

Hai thỏi vàng lớn, ba thỏi vàng nhỏ, còn có mấy món trang sức bằng vàng của phụ nữ, từ nhỏ đến lớn Tống Kiến Cương chưa từng thấy nhiều vàng như thế, đúng là bị vàng làm cho mờ mắt!

Phản ứng đầu tiên của Tống Kiến Cương là giấu số vàng này về chỗ cũ, nhưng đâu phải trong nhà chỉ có một người nghe thấy ông nội nói rằng dưới đất có chôn vàng chứ, lỡ như cũng có người đào lên tìm thì sao? Đặt trong phòng, cha mẹ Đại Bảo hay bất cứ ai cũng có thể vào rồi thấy, không được!

Tống Kiến Cương nhớ tới ngôi nhà bỏ hoang cách vách, chỗ đó một năm rưỡi cũng chưa chắc có người vào, đã vậy còn có người nói nó bị ma ám, để ở đó thì chắc chắn sẽ không có người tìm!

Có điều nghe nói nhà chính từng có người chết nên Tống Kiến Cương không dám đi vào, lặng lẽ đặt trong phòng bếp, anh ta tách vàng thỏi và trang sức ra để riêng, còn lấy một cái nhẫn vàng nhỏ đi đổi tiền, chỉ có một chút như thế mà anh ta đổi được năm tờ mười đồng!

Nhất định không thể để ai biết về số vàng này!

Lâu lâu Tống Kiến Cương mới dám lấy can đảm đi vào xem bảo bối có còn ở đó không, đặt chỗ này hơn nữa tháng không ai phát hiện, Tống Kiến Cương lặng lẽ vui mừng, nhưng hôm nay anh ta tới xem thì lại thiếu mất bốn thỏi vàng!!

Suýt chút nữa là Tống Kiến Cương muốn cắm đầu vào bếp xem có phải anh ta lấy thiếu bốn thỏi ra không, nhưng lật tung cả lên chỉ thấy một thỏi nhỏ, còn bảy tám món trang sức vàng giấu dưới tro thì chẳng thiếu cái nào! Ai đó trộm vàng thỏi của anh ta đi mất rồi!

Trong nháy mắt, Tống Kiến Cương nảy sinh ý muốn giết người!

Nhưng khi cúi đầu, dưới đất có có đó viết tám chữ, vừa hay là những chữ này anh ta đọc hiểu được - 'Qủa nhiên nhà họ Tống là địa chủ!'

Tống Kiến Cương ứa mồ hôi lạnh, người lấy vàng thỏi của anh ta có ý gì, nếu để người khác tố cáo lên rằng nhà họ Tống có chứa vàng thỏi, lại còn là gia đình địa chủ thì điều gì đang chờ đợi bọn họ đây? Ngày trước anh ta từng thấy chuyện đó rồi! Vậy chức thôn trưởng, đội trưởng của cha và bác cả anh ta có còn giữ được không? Trong nhà sẽ ra sao đây?

Tống Kiến Cương vừa giận vừa sợ, anh ta dùng sức xóa chữ dưới đất đi rồi lại bỏ đống vàng này về chỗ cũng, không dám đụng vào.

Hồn xiêu phách lạc ra khỏi ngôi nhà, trong đầu Tống Kiến Cương chỉ có một suy nghĩ duy nhất, nếu để anh ta biết chuyện này do ai làm thì nhất định anh ta sẽ chém chết người đó, để hắn ta vĩnh viễn không mở miệng được!

Ngày hôm sau Vương Quyên và Hoàng Chi Tử cảm thán mãi về số vải mới mua, hai người tìm người may quần áo, trong thôn có một nhà chuyện may quần áo, giao đống vải này cho họ làm là vừa đẹp.

Tống Nguyệt Minh cũng đi theo để xem kiểu dáng người ta đưa ra, cũng không quá quê mùa, đều là kiểu dáng kinh điển ở thời đại này, cô cũng không nghĩ được kiểu gì hơn nên đồng ý với kiểu của người ta, may hai cái váy rồi lại may một cái áo sơ mi trắng từ sợ vải tổng hợp, một cái quần từ vài kaki, sau khi giao tiền đặt cọc thì ba người và Đại Bảo vui vẻ quay về nhà.

"Thằng nhỏ Vệ Vân Khai này thật hào phóng!" Sau khi Hoàng Chi Tử biết bọn họ lên thị trấn tiêu xài hết bao nhiêu thì càng thấy vừa lòng cậu con rể tương lai này.

Vương Quyên cũng phụ họa lời mẹ chồng: "Lần này thì mẹ yên tâm rồi nhé, em út đúng là có phúc!"

Có đôi khi đúng là người so với người lại không bằng, người ta không làm gì mà vẫn tốt số, chậc!

Hoàng Chi Tử cười đắc ý, chợt nhớ ra lại hỏi: "Hôm qua hai đứa có ghé nhà cô út không?"

"Không ạ, buổi trưa quá nóng, mua đồ xong là đi ăn cơm, hơn nữa nếu ghé nhà cô út thì phải mua thêm đồ mang sang, cũng ngại bảo người ta tiêu thêm tiền." Trên thực tế Tống Nguyệt Minh hoàn toàn không nhớ tới chuyện này.

Hoàng Chi Tử chợt nhớ ra, lần đầu tới nhà thì phải mua quà sang, cũng may mà không đi, nếu không có khác gì đang ép người ta phải mua quà biếu đâu?

Đến nhà, Hoàng Chi Tử lại dọn dẹp không ngơi tay, qua hai ngày nữa thì người nhà họ Ngụy sẽ tới cửa, nếu trong nhà không gọn gàng để người ta cười thì sao?!

"Hửm, ai bỏ cái mũ rơm của mẹ ở đây thế? Trong nhà mình lộn xộn chưa kìa!"

Lời oán giận vô tình của Hoàng Chi Tử khiến động tác uống nước của Tống Nguyệt Minh khựng lại, lúc bọn họ ra ngoài chỉ có Tống Kiến Cương ở nhà một mình, cô như vô tình nhìn lướt qua ổ thỏ và ruộng rau, không thấy dâu vết đào xới lên thì tiếp tục bình tĩnh uống hết nước, quay về phòng.

Phòng phía Đông không quá lớn, chỉ có một bàn một ghế một tủ quần áo và một cái giường, ở thời đại này muốn giấu cái gì trong phòng cũng không có chỗ, trong tủ quần áo chứa tất cả quần áo của Tống Nguyệt Minh, vốn được xếp gọn gàng, lúc này không khó nhìn ra đã có dấu vết bị lung tung lên, có người vào phòng của cô, nói không chừng là không chỉ vào có mỗi phòng cô thôi!

Bệnh đa nghi của Tống Kiến Cương cũng đủ nặng!

Tống Nguyệt Minh cười trào phúng, chỉ vờ như không phát hiện có gì khác thường.

Từ lần Tống Kiến Cương mua hai ba cân thịt về, Tống Nguyệt Minh đã cảm thấy lạ rồi, anh ta không có công việc, cũng chưa đến tuổi kết hôn, trong tay không có bao nhiêu tiền, vậy mà Tống Kiến Cương mua một hơi hai ba cân thịt ba chỉ, còn hào phóng hơn cả Tống Vệ Quốc, tiền vẫn còn trong túi thì anh ta lấy tiền đâu ra?

Còn nữa, Tống Kiến Cương dụ dỗ Dương Hồng Vệ chặn đường cô trong hẻm nhỏ, ý định trong đầu anh ta chắc là dùng mạng của Dương Hồng Vệ để đổi Dương Mẫn, còn nếu cô không đồng ý buông tha Dương Hồng Vệ thì sao? Sao Tống Kiến Cương dám chắc là cô sẽ gật đầu chịu thiệt chứ?

Khi đó Tống Nguyệt Minh nhớ tới trong nguyên tác, sau năm 80 Tống Kiến Cương bắt đầu việc buôn bán, cũng lời được một khoảng tiền nhưng sau đó lại không đi trên đường ngay, vậy thì anh ta lấy tiền vốn từ đâu ra?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp