Tiểu Kiều Thê Thập Niên 80

Chương 30


4 ngày

trướctiếp

Để lúc con gái kết hôn nở mày nở mặt mà Hoàng Chi Tử đã bắt đầu tích cóp vải dệt từ năm sáu năm trước, loại quý nhất trong số này là bốn miếng vải tơ lụa, sờ tay vào là thấy trơn mịn mát lạnh, đương nhiên, không phải là tơ lụa thật.

Vương Quyên tò mò mở ra xem, lúc cô gả lại đây mẹ chồng cũng có làm cho cô hai bộ chăn ga mới, chất vải cũng giống với loại này, cô lấy bốn năm kiểu có ngụ ý tốt ra, mím môi cười nói: “Nguyệt Minh, cái này đẹp này.”

Tống Nguyệt Minh bị trêu ghẹo quen rồi, thoải mái hào phóng mở mấy tấm vải ấy ra xem, loại chăn này cô chỉ từng thấy trong những bức ảnh về thời thơ ấu của cha, loại nào cũng không khác nhau mấy.

“Làm cho con xong, chờ Cương Tử kết hôn lại làm thêm hai bộ là đủ dùng, chờ tới lúc anh ba con kết hôn lại tích cóp là vừa đẹp.” Hoàng Chi Tử vừa thỏa mãn lại đắc ý.

Tống Nguyệt Minh nghe xong, không do dự tí nào mà gom hết bốn miếng vải tơ lụa kia: “Mẹ, cho con hết bốn miếng này được không?”

Hoàng Chi Tử không do dự chút nào: “Sao lại không được, vợ anh hai con còn chưa biết ở đâu kia mà!”

Còn Vương Quyên thì lại càng không thấy bất bình chuyện thay chị em dâu trong tương lai, dù sao cũng không liên quan đến cô mà thứ cô nên có thì cũng đã có từ sớm rồi.

“Tới đây, Nguyệt Minh, con nói xem cái nào con muốn làm chăn cái nào muốn làm ga giường, để mẹ sắp xếp lại trước cho con.” Bông trong ga giường nằm dưới thân thì dùng loại bông kém hơn một chút.

Tống Nguyệt Minh ngây ngốc: “Cái nào cũng được ạ.”

Hoàng Chi Tử bật cười lắc đầu: “Mẹ biết ngay hỏi con cũng bằng thừa mà, vậy dùng hai miếng màu đỏ thẫm này làm ga giường nhé, đến lúc đó rất đẹp!”

Bà nói tới lúc đó, chính là ngày kết hôn.

“Mẹ, lúc mẹ kết hôn làm mấy cái chăn ạ?”

Hoàng Chi Tử nghe thế thì ngây ra một lúc, thở dài nói: “Điều kiện lúc mẹ với cha mấy đứa kết hôn không tốt, chăn bông cũng là thứ hiếm, bà ngoại con chuẩn bị một bộ mới cho mẹ, còn một bộ khác là sau mười năm mẹ gả ra ngoài, thêm một cái rương gỗ hoa hòe, chỉ nhiêu đó đã là của hồi môn tốt nhất của đám con gái vào thời của mẹ rồi!”

Lúc bọn họ kết hôn thì đất nước mới xây dựng không bao lâu, đúng là điều kiện ở nông thôn không bằng được như bây giờ.

Tống Nguyệt Minh gật đầu mà cái hiểu cái không, nhỏ giọng nói: “Mẹ, hồi còn nhỏ con có nghe ông nội nói nhà mình tốt hơn so với bây giờ, ông còn từng làm cậu chủ nữa cơ.”

“Ha ha ha, vậy chắc là từng làm cậu chủ thật đó, có điều lúc mẹ gả tới đây ông bà nội con thì trong nhà đã không còn như thế rồi.”

Dường Hoàng Chi Tử bị con gái gợi lên những hồi ức xưa cũ, hồi tưởng lại: “Lúc bà ngoại con còn sống từng nói, trước kia nhà mình rất khấm khá, nhà hồi trước cũng lớn hơn bây giờ, nhà của bác cả con và nhà của chúng ta đều có từ khi đó, nói không chừng cái sân hàng xóm cạnh nhà mình, hồi đó cũng là của nhà ta đấy, còn bây giờ, không còn nữa rồi!”

“Nhưng nhà bác cả xa nhà mình mà, tòa nhà trước kia có thể lớn như thế ư?”

Hoàng Chi Tử nháy mắt: “Chờ cha con về thì hỏi cha con đi!”

“Không biết bao giờ cha mới về, mẹ, mẹ biết cái gì thì nói con nghe với!” Tống Nguyệt Minh ôm cánh tay bà nhõng nhẽo.

“Không thể nói, cha con biết lại giận đấy!”

Tống Nguyệt Minh giơ tay đảm bảo: “Con bảo đảm sẽ không để cha con biết, mẹ, mẹ nói với con đi mà!”

Hoàng Chi Tử thật sự không lay chuyển được cô, nhỏ giọng nói: “Con cũng đừng để cha con biết nhé, hồi trước ông cố nội của con có hai vợ, vợ lớn vợ nhỏ tách ra ở, nhà bác cả con là nhà cũ, bên chỗ chúng ta là nhà của vợ nhỏ, hồi trước người ta nói ông nội con là do vợ nhỏ sinh, cứ muốn chụp cái mũ này đầu nhà chúng ta, ông nội con không muốn nghe người khác nói thế, cả cha con với bác cả con cũng thấy phiền, hai đứa nghe thôi là được, đừng có nói ra ngoài!”

“Con biết mà, con cũng đâu có ngốc đâu.”

Tống Nguyệt Minh nói thầm một câu: “Hồi trước ông nội còn nói trong sân nhà mình có chôn vàng nữa kìa, mẹ, đây là thật hay giả?”

Hoàng Chi Tử không thèm ngẩng đầu mà hừ một tiếng: “Bà vợ nhỏ kia để vàng lại đây chôn làm gì, bà ta còn chưa sinh đứa nào thì chôn vàng để lại cho ai?”

“Hơn nữa, căn nhà này cũng chúng ta cũng từng sửa chữa một lần, cho dù có vàng cũng không biết bị ai nhặt mất rồi!”

Vương Quyên cũng cười xác nhận lời nói của mẹ chồng: “Kiến Binh cũng từng nói ông nội nói với anh ấy như thế, anh ấy còn lừa Đại Bảo rằng dưới đất có vàng nữa kìa.”

“Sau này đừng để nó với với Đại Bảo như thế nữa, lan ra ngoài là hỏng đấy!” Trong lòng Hoàng Chi Tử vẫn còn thấy sợ hãi với thời đại trước.

Vương Quyên lập tức gật đầu, nói đã biết.

Tống Nguyệt Minh lặng lẽ le lưỡi, tập trung nhìn Hoàng Chi Tử lật tới lật lui để phối chăn mới.

Mấy người các cô đang bận thì bỗng nhiên có người gõ cửa chính, đi vào sân nhà họ Tống là một bà cụ tóc đã muối tiêu, thoạt nhìn gương mặt hiền từ, lúc cười rộ lên vô cùng hiền lành, lúc đi thì đôi chân nhỏ có hơi loạng choạng.

Hoàng Chi Tử thấy người tới thì có hơi kinh ngạc, buông vải xuống bước ra nhà chính nghênh đón, vừa nhiệt tình vừa kinh ngạc nói: “Thím ba, sao thím có rảnh mà đến nhà cháu thế này?”

Tống Nguyệt Minh nhớ rõ bà thím ba này là người chuyên làm mối cho người ta, cô ngoan ngoãn đứng cạnh kêu một tiếng bà ba, người trong thôn không hay gây thù với những cụ bà đi làm mai cho người ta, dù sao cũng sẽ có một ngày con cái mình cần nhờ vả người ta mà.

Ánh mắt thím ba lướt qua Tống Nguyệt Minh, vẻ mặt tiếc hận, lại nhìn thấy đống vải dệt chất đống ở kia, bàn tay khô quắc sờ lên đó: “Đây là chuẩn bị cho Minh Nguyệt đúng không? Chỗ thím còn vài thằng nhóc muốn giới thiệu cho Minh Nguyệt đây này, ai ngờ nhà cháu nhanh thế, mới chớp mắt đã định ra cho con bé rồi.”

“Là bác gái của Nguyệt Minh nhọc lòng thôi, vốn dĩ cháu còn định tìm thím đấy, kết quả không phải là vừa đúng lúc à!” Hoàng Chi Tử nói lời khách sáo, nhà mình còn hai thằng con trai cần nhờ đến người ta mà.

“Cũng đúng, duyên phận của lũ trẻ tới thì không nên ngăn cản làm gì.”

Thoạt nhìn thì thím ba tới đây như chỉ muốn nói việc nhà, nói nửa ngày mới bắt đầu thăm dò: “Chi Tử, thằng hai nhà cháu đã đính hôn chưa?”

Hoàng Chi Tử vui vẻ: “Vẫn chưa ạ, thím ba à, trong tay thím có mối nào tốt một chút không?”

“Thím chỉ tính tới hỏi một chút thôi, dù sao Cương Tử nhà cháu cũng hai mươi rồi, nên chuẩn bị lập gia đình, chỗ thím cũng có vài nhà nhìn trúng Cương Tử nhà cháu.”

“Là nhà ai ạ?”

“Cách gần đây thì có con gái nhà họ Ngô, là con lớn nhất trong nhà, làm việc tháo vát, người cũng thành thật, chỉ là lớn hơn Cương Tử ba tuổi, có điều người xưa có câu nữ hơn ba ôm gạch vàng còn gì, nên điều này cũng không tính là xấu.”

Trong lòng Hoàng Chi Tử ngẫm nghĩ thử, bà có chút ấn tượng với cô gái này, vì giúp đỡ gia đình nên đến giờ vẫn chưa gả chồng, vẻ ngoài tạm được, nhưng bà lại muốn tìm một cô đẹp đẹp để Tống Kiến Cương chuyên tâm ở nhà, dù thế nhưng trên mặt bà cũng không thể hiện ra, không bình luận gì mà hỏi tiếp: “Còn nhà ai nữa ạ?”

“Còn một mối nữa ở thôn nhà mẹ đẻ của thím, nhỏ hơn Cương Tử một tuổi, lớn lên không tồi, lớn nhỏ trong nhà còn từng học trung học nên tính tình hơi kiêu ngạo.”

“Người cuối cùng thì không phải ai xa lạ, là cháu ngoại gái bên nhà mẹ đẻ của vợ Dương Đại Đảm, cách thôn chúng ta cũng không xa, bằng tuổi với Cương Tử...”

Thím ba còn chưa nói xong thì vẻ mặt của Hoàng Chi Tử đã không đẹp rồi, bà ấy xẩu hổ giải thích: “Là vợ Dương Đại Đảm nhờ thím tới hỏi thăm thử, trong tay có mối nên thím hỏi thử một chút.”

Hoàng Chi Tử cười miễn cưỡng, xua tay nói: “Nhà con bé đó thì không được...”

Còn vì sao mà không được thì Hoàng Chi Tử lại không nói rõ, nhưng có ai trong thôn Tiểu Tống này không biết nhà Dương Đại Đảm rất nghèo, chắc chắn nhà mẹ vợ cũng không khá giả gì, sự chênh lệch với nhà họ Tống không phải ít, hơn nữa, chuyện nhà họ Tống và nhà họ Dương không ưa nhau thì ai cũng biết.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp