Tiểu Kiều Thê Thập Niên 80

Chương 29


4 ngày

trướctiếp

Cỏ hoang trong sân mọc cao tận eo, không để ý một cái thậm chí còn thấy không rõ dưới cỏ có thứ gì không, Tống Nguyệt Minh không sợ mấy thứ này, gạt cỏ ra đi vào bên trong.

Ánh mặt trời buổi sáng xán lạn và ấm áp, không có sự oi bức như buổi trưa, chiếu lên mặt khiến người ra không mở mắt lên được.

Tống Nguyệt Minh bước hai bước đi từ góc bên cạnh nhà chính đến vị trí mục tiêu.

Ván cửa phòng bếp đã mục nát, một đoạn ở giữa rách tung tóe lung lay trong gió, ván cửa đã sụp xuống, tì trên mặt đất nên phải dùng sức mới có thể đẩy ra được, trên mặt đất có dấu mới đị đẩy ra, lúc mở cửa vang lên âm thanh nặng nề.

Ánh sáng bên trong phòng bếp cũng không tối tăm lắm, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào nên có thể nhìn thấy rõ ràng trên bệ bếp có mầm cây non mới nảy mầm, có cái nồi nát treo bên trên, củi nhóm lửa chồng chất ở góc bếp đã dần mục nát, trước phòng bếp đặt một băng ghế nhỏ, dùng để ngồi khi nhóm lửa.

Tống Nguyệt Minh ngồi xổm xuống trước cửa phòng bếp, cúi đầu xuống xem, bên trong đen như mực không thấy rõ cái gì, cô ngẫm nghĩ rồi lấy một nhánh cây sang gạt ra xem, sợ động vào lỡ gặp rắn thì sao.

Nhưng nhánh cây lại chạm phải một thứ gì đó cưng cứng, không bị cố định, Tống Nguyệt Minh lại chọc thử mấy cái, âm thanh khi va chạm vật bên trong rất dễ nghe, có hơi quen tai.

Tống Nguyệt Minh duỗi tay vào sờ thử, là một cái túi, bên trong có hai món lớn ba món nhỏ gì đó nặng trĩu, cô xách hết ra khỏi phòng bếp, cẩn thận không để tro bụi dính lên vải dệt, tháo túi ra, nhìn một cái thì thấy đúng là những thứ cô đã đoán được từ trước.

Cô hơi suy tư một lúc rồi lại trả những thứ này về chỗ cũ, đang tính đứng dậy thì lại ngồi trở về.

Dưới lò đất nhóm lửa vẫn còn một chỗ dính tro đen, nếu trong bếp lò nhiều tro thì lửa không bùng lên được, thế nên chuyện quan trọng nhất hằng ngày trước khi Hoàng Chi Tử nhóm bếp chính là hốt tro, tro cũng là loại phân bón rất tốt, để dành được một đống thì bỏ ra hố ủ phân, dấu vết ụ tro bên dưới bệ bếp trong ngôi nhà hoang này vẫn còn mới.

Tống Nguyệt Minh duỗi nhánh cây vào sâu bên trong, không gian để tro cũng ngăn nắp, bên trong cũng truyền tới một chút tiếng vang, duỗi tay vào thì lấy ra được một cái nhẫn vàng, còn mấy cái vòng vàng, hoa tai linh tinh rải rác bên trong đống tro ấy.

Cô vẫn không đụng vào những thứ này, rút tay lại thì phủi tro rồi ra khỏi phòng bếp, rồi đóng cửa như lúc ban đầu rồi nhảy ra khỏi căn nhà đi về theo lối cũ, trước sau không có người, Tống Nguyệt Minh bước ra ngoài từ trong con hẻm nhỏ, đi về hướng của Cung Tiêu Xã.

“Nguyệt Minh muốn mua gì?”

“Năm cái đê ạ, rồi lấy hai mao tiền kẹo, hai mao tiền sơn tra.”

“Đây!”

Khuôn mặt người phụ nữ trung niên thuộc dạng khôn khéo, ân cần lấy đồ rồi dùng giấy bọc lại mới đưa cho cô, cười khanh khách hỏi: “Nguyệt Minh, có xác định ngày nào gả ra cửa chưa?”

Tống Nguyệt Minh đỏ mặt tra lời: “Vẫn chưa ạ.”

Người nọ lại cười: “Chắc chắn là sắp rồi, đến lúc đó sẽ tới nhà cháu ăn kẹo mừng! Nhớ phải giữ cho thím đấy!”

“Vâng.”

Mua đủ đồ rồi ra khỏi Cung Tiêu Xã, ánh mặt trời chói chang hơn lúc vừa nãy, chiếu mặt đất sáng trưng, trên nền đất khô ráo có cơn gió thổi qua thẳng tắp như muốn phả lên người ta vậy.

Tống Nguyệt Minh bóc một viên kẹo ra bỏ vào miệng, là kẹo cứng hương trái cây, vị không giống với kẹo sữa, cô cầm giấy gói kẹo đi ra ngoài thì nghe thấy tiếng có ai đó dè dặt kêu cô.

“Nguyệt Minh...”

Là Vương Quế Chi, so với lần trước tới tìm Tống Nguyệt Minh thì đen hơn một chút, ánh mắt lưu luyến nhìn lướt qua thứ cô cầm trong tay, cố nở một nụ cười nhiệt tình: “Nguyệt Minh, cậu tới mua gì thế, mình nghe nói cậu sắp đính hôn?”

“Ừ.”

Vương Quế Chi cảm thấy thái độ của Tống Nguyệt Minh tốt hơn so với lần trước, lần trước bị Tống Nguyệt Minh đuổi ra khỏi nhà họ Tống thì cô ta không tới nhà họ Tống lần nào nữa, trong lòng thấy bực tức nhưng trên mặt lại cười tủm tỉm: “Vậy khá tốt, cậu đính hôn, Dương Mẫn cũng đính hôn, chỉ là sau này hai chúng ta không còn ở chung một thôn nữa, muốn gặp lại cậu cũng khó khăn, Nguyệt Minh, cậu thật sự muốn thế ư?”

Tống Nguyệt Minh ngậm kẹo, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Sao cậu lại đen hơn rồi, giống hệt như cục than ấy, không phải mẹ cậu không muốn gả cậu đi đấy chứ?”

Ai mà không biết nói mấy câu như đâm vào lòng người ta chứ?

Phừng – Mặt Vương Quế Chi đỏ đến tận mang tai, có cô gái nào không để ý tới vẻ ngoài của mình chứ? Trong nhà nghèo nên cha mẹ muốn để cô ở nhà thêm hai năm, tiền thách cưới đều giữ lại để anh em dùng để cưới vợ, chẳng lẽ cô ta không muốn tự mình làm chủ gia đình để quyết định cuộc sống sao, rõ ràng là con nhỏ Tống Nguyệt Minh này đang cố ý đâm vào nỗi đau của cô ta!

“Nguyệt Minh, cậu đừng nói thế, mẹ mình đối xử rất tốt với mình.”

Tống Nguyệt Minh nhướng mày cười, nói mỉa mai: “Thế hả, vậy thì tốt rồi.”

Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt của cô non mịn, cánh tay lộ ra ngoài quần áo trắng nõn, mu bàn tay trắng bóng mịn màng, không có chút dáng vẻ nào là từng phải làm việc nặng nhọc, mỗi khi nhìn thấy sự đối lập này thì Vương Quế Chi lại hận không thể xé nát gương mặt tươi cười đắc ý kia của Tống Nguyệt Minh!

“Nguyệt Minh, mình nghe nói đối tượng của cậu mạng rất cứng, cậu đừng để bị anh ta khắc đấy nhé!”

Tống Nguyệt Minh hừ một tiếng, “Lo cho tốt chuyện của cậu đi, chuyện của tôi không cần cậu nhọc lòng!”

Dáng vẻ ước cô mau chết sớm đó tưởng không ai nhìn ra à? Nên về nhà mách lẻo với Tống Vệ Quốc, đã không chơi với cô ta mà còn phải quan tâm người nhà cô ta nữa, làm gì có chuyện hay thế mà tưởng bở!

Tống Nguyệt Minh không thèm quay đầu lại mà bỏ đi mất, Vương Quế Chi nắm chặt tờ tiền trong tay, sợ hãi bước vào Cung Tiêu Xã, người phụ nữ trung niên ban nãy còn nở nụ cười niềm nở tiếp đón Tống Nguyệt Minh đã sớm quay về với dáng vẻ làm việc thường ngày, cách quầy hàng cao cao, Vương Quế Chi nhỏ giọng nói ba lần thứ mình muốn mua, mới đưa tiền lấy đồ dưới gương mặt lạnh nhạt của đối phương.

Ra khỏi Cung Tiêu Xã, Vương Quế Chi nhổ một ngụm nước bọt xuống đất.

Nhưng vừa ngẩng đầu lại thấy Tống Bách Hằng cao to tuấn tú đi tới trước mặt, chỉ nhìn một cái thôi mà gương mặt phơi đen của Vương Quế Chi lại ửng đỏ, lấy can đảm kêu lên một tiếng: “Anh Bách Hằng, anh đi mua đồ ạ!”

Quanh năm Tống Bách Hằng không ở nhà, thế nên những người anh biết đa số là trưởng bối, thấy Vương Quế Chi nói chuyện với mình thì chỉ lạnh nhạt gật đầu rồi lập tức bước vào Cung Tiêu Xã.

Vương Quế Chi đứng tại chỗ lại cảm thấy trong lòng giống như được ăn mật, qua một lúc lại oán hận nếu không phải vừa rồi gặp Tống Nguyệt Minh thì cô ta đã không nhổ một ngụm nước bọt vì tức giận rồi, cũng không biết anh có nhìn thấy không, anh ở bội đội trải đời nên chắc là sẽ thích những cô gái thành phố như chị thanh niên trí thức từng nói qua lúc trước nhỉ? May mà cô ta từng học một chút với chị thanh niên trí thức, không biết anh có để ý thấy không nữa...

Đều do Tống Nguyệt Minh, cũng may không để Tống Nguyệt Minh thấy được anh!

Tống Nguyệt Minh bị người khác nhắc tới mấy lần mà chưa hắt xì lần nào, thuận lợi về đến nhà chia kẹo trái cây và sơn tra với Đại Bảo, Vương Quyên thầm vui vẻ, sau khi cô em chồng này đính hôn thì hiểu chuyện nhiều hơn so với trước kia, chứ nếu là hồi trước thì chỉ chia mấy thứ này cho Đại Bảo mỗi thứ một ít, chứ nào có chuyện chia một nửa như bây giờ? Cũng không phí công người đàn ông nhà mình lo lắng cố gắng làm của hồi môn cho con bé!

Hoàng Chi Tử lấy một ít vải dệt trong ngăn tủ của mình ra : “Nguyệt Minh, lại đây nhìn thử xem, con thích lấy cái nào làm chăn?”

Bông dùng để làm ruột chăn vào thời đại này là loại vải bông thô, vỏ chăn có chút màu sắc và hoa văn, tốt hơn loại chăn này là chăn tơ lụa, còn có loại vải bông in hoa, sự đa dạng cũng chỉ có như thế, màu đỏ long phượng trình tường, mẫu đơn phú quý, uyên ương nghịch nước, những thước vải dệt mà Hoàng Chi Tử lấy ra trên tay đủ để khiến người ta hâm mộ, có ước chừng tám chín loại, được xếp gọn gàng, trên mỗi miếng vải đều có nếp gấp.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp