Tiểu Kiều Thê Thập Niên 80

Chương 31


4 ngày

trướctiếp

“Là do thím thấy Cương Tử với Dương Hồng Vệ thân nhau nên mới nói với cháu, không được thì thôi, Chi Tử, cháu đừng giận thím.”

“Không có gì ạ, có điều...” Hoàng Chi Tử nghĩ lại thì nắm lấy tay thím ba, hỏi: “Thím ba à, Cương Tử hay tới nhà Dương Hồng Vệ lắm à?”

“Hồi trước thì thường hay tới, hai ngày nay thì chỉ thấy một lần, đám con trai chơi chung với nhau thì thường thôi mà, không phải lần trước Dương Hồng Vệ bị đánh, Cương Tử còn tới thăm nó hả? Thằng nhỏ nhà cháu có tình có nghĩa, là đứa bé khá ngoan.”

Hoàng Chi Tử cười nhạt, thím ba tự cảm thấy chuyến này đi không đúng lúc rồi, ngồi thêm một lát thì chào hỏi rồi ra về.

Buổi trưa, ba cha con Tống Vệ Quốc về nhà ăn cơm, Hoàng Chi Tử làm một bữa mì lạnh, ba người ăn vui vẻ, Hoàng Chi Tử cố nén giận dữ gọi Tống Kiến Cương sang một bên, chất vấn: “Con bảo đã không qua lại với nhà họ Dương nữa mà, sao Lý Nhị Nữu mẹ Dương Hồng Vệ còn muốn làm mai cháu ngoại gái nhà bà ta cho con nữa, Tống Kiến Cương mẹ nói cho con biết, cho dù mẹ có chết cũng không đồng ý cho con bé ấy vào cửa nhà mình đâu!”

Tống Kiến Cương sững người một lúc, “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Con cũng không biết là chuyện gì mà!

“Con đừng hòng lừa mẹ, nếu con không nghe lời, mẹ sẽ bảo cha con đánh con một trận, cái thằng này mày không chọc người ta tức chết thì chịu không nổi à?”

“Mẹ, con thật sự không có mà!” Tống Kiến Cương chỉ bị Dương Hồng Vệ uy hiếp chút tiền thuốc men, lại còn lấy chuyện lúc trước để uy hiếp, không phải là mẹ Dương Hồng Vệ tưởng trong nhà có tiền nên muốn giới thiệu cháu ngoại gái cho anh ta đấy chứ?

Trong lòng Tống Kiến Cương thấy cứ như bị nhục nhã vậy, Dương Mẫn là Dương Mẫn, em gái họ của Dương Hồng Vệ là cái thá gì mà dám giới thiệu cho anh ta chứ?

Anh ta phải đảm bảo nhiều lần rằng mình không có gì với em họ của Dương Hồng Vệ, chỉ tay lên trời thề: “Mẹ à, chuyện con tìm vợ nhất định để cho mẹ quyết định, con sẽ không làm mấy chuyện ngu xuẩn nữa!”

“Vậy con cách xa cái thằng Dương Hồng Vệ kia ra một chút, ngày nào cũng chơi với nó, người ta sắp coi con thành đứa vung tiền như rác rồi kìa!”

Ánh mắt Tống Kiến Cương u ám, gật đầu đồng ý: “Con biết rồi, mẹ, lần này con sẽ nhớ kỹ!”

Nếu chuyện này đã không thể thì anh ta cũng muốn đá văng Dương Hồng Vệ ra, chỉ là bây giờ vẫn chưa có cách thôi.

Qua bữa trưa là lúc thời tiết nóng nhất vào mùa hè, người nhà họ Tống đều về phòng ngủ trưa, Tống Nguyệt Minh cũng không ngoại lệ, cô nằm trên giường phe phẩy quạt hương bồ, dỏng tai nghe ngóng động tĩnh ở phòng phía Tây, chắc vì bị Hoàng Chi Tử dạy dỗ một trận nên Tống Kiến Cương thành thành thật thật ở nhà, qua ít hôm nữa mặt trời không còn quá gắt thì lại tiếp tục đóng đồ gỗ với Tống Kiến Binh.

Tới buổi tối, Tống Kiến Cương lại ra ngoài một lần nhưng cũng về rất nhanh, ngày nào anh ta cũng cùng ra cùng vào với Tống Kiến Binh, nếu muốn đi chỗ khác cũng chỉ có thể về nhà rồi lại ra ngoài sau.

Tống Nguyệt Minh thu hết những chuyện này vào mắt, cũng không nóng vội.

Lại qua hai ngày, mới sáng sớm Hoàng Chi Tử đã kéo Tống Nguyệt Minh ra, hôm nay là một ngày đặc biệt, chuẩn bị đính hôn nên Vệ Vân Khai đã hẹn trước là sẽ tới để đưa cô vào huyện mua quần áo vải vóc.

“Người ta mua vải là để làm hai bộ quần áo, mẹ đã bàn bạc là sẽ làm hai bộ, con đừng đòi thêm nhưng cũng đừng tiếc tiền của nó, chọn loại vải kha khá là được.” Hoàng Chi Tử sợ đòi hơn hai thì nhà trai sẽ có ý kiến, nhưng theo ý bà thì con gái bà tốt thế này kia mà, đừng nói là hai bộ quần áo, dù có là hai mươi bộ cũng đáng!

Tống Nguyệt Minh nói với vẻ vô tội: “Nhưng, con không biết nên mua bao nhiêu.”

“Kích cỡ làm quần áo hồi trước của con mẹ có ghi lại trên một tờ giấy, để lát nữa mẹ tìm cho con, con hỏi người bán vải chứ đừng để tính sai!”

“Dạ.”

Thời gian còn sớm nên nhà Tống yên tĩnh, Vương Quyên đã dắt Đại Bảo về nhà mẹ đẻ, hôm nay là ngày tốt, hợp với chuyện xây nhà hay sửa chữa, đây là chuyện lớn nên ba cha con Tống Vệ Quốc đều đi giúp đỡ những chỗ có vẻ náo nhiệt, lúc Hoàng Chi Tử muốn vào nhà chính thì trong bụng quay cuồng, bà kêu rên một tiếng rồi lấy giấy chạy vào nhà vệ sinh, trong sân chỉ còn mỗi một mình Tống Nguyệt Minh.

Tống Nguyệt Minh không dám chần chờ, bước chân nhẹ nhàng ra khỏi cửa rồi rẽ trái đi về hướng Bắc, nhìn trước nhìn sau không thấy ai, đi theo lối của hai ngày trước để bước vào nhôi nhà bỏ hoang kia, cây cỏ trong sân vẫn tươi tốt như cũ, cô nín thở nhìn bốn phía xung quanh, xác định không có ai nhìn thấy thì cô lại dùng sức đẩy cửa phòng bếp ra, nhánh cây hôm đó dùng vẫn còn ở đây, cô quen cửa quen nẻo chọc vào chỗ túi đồ kia.

Lần này không kiêng dè nhiều như lần trước nữa, trực tiếp mở túi ra, lấy hai thỏi vàng lớn và hai thỏi vàng bé ra rồi lại ném túi lại vào phòng bếp, một tay nắm bốn thỏi vàng nặng trĩu, một tay viết chữ trên mặt đất.

Sau khi viết xong thì vỗ tay phủi bụi, Tống Nguyệt Minh đóng cửa phòng bếp lại, đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi ra ngoài, cô lấy một cái bao cỏ để bọc hai thỏi vàng lớn lại, hai thỏi vàng bé thì bị cô cho vào túi áo.

Hai con thỏ hoang lông xám đang nằm trong ổ ăn cỏ, hai cái miệng mấp máy, Tống Nguyệt Minh đặt cỏ tươi xuống trước mặt chúng rồi chuyển gạch bên cạnh ổ, bên dưới là hố nhỏ đã được đào sẵn, sau khi bỏ hai thỏi vàng lớn vào rồi đắp đất, lấy gạch đè lên, làm xong những chuyện này cô mới tới cạnh giếng rửa tay rồi xoay người đi ra vườn rau.

Trong vườn rau hôm nay có cà chua vừa đỏ vừa tươi, Tống Nguyệt Minh khom lưng hái một trái, mấy luống rau dưa này tầm mười ngày nửa tháng sẽ được xới đất một lần, hôm qua Hoàng Chi Tử vừa mới xới nên phần đất dưới chân mềm xốp, hơi dùng sức là có thể đào được hai cái hố, chia ra bỏ hai thỏi vàng nhỏ vào, cầm cà chua đi tới cạnh giếng nước rửa sạch sẽ.

Lúc này, Hoàng Chi Tử mới vừa ra khỏi nhà vệ sinh: “Sao con thích ăn cà chua thế? Có điều cà chua nhà chúng ta đã trồng ăn gần hết rồi, để ngày mai mẹ làm cho con ít mầm, tự con trồng thì sang năm mới có mà ăn.”

“Mẹ!”

“Ấy chà, thẹn thùng à? Được rồi, mẹ không nói con nữa, để mẹ đi tìm tờ giấy kia cho con, chắc là Vân Khai cũng sắp tới rồi đấy.”

Hoàng Chi Tử vội vàng bước vào nhà chính, Hoàng Chi Tử nghe thấy rõ có tiếng phanh xe đạp, nâng mắt thì thấy đôi chân dài của Vệ Vân Khai leo xuống khỏi xe đạp, trên tay lái còn treo hai túi lưới, là một trái dưa hấu vỏ xanh sọc đen cùng với một trái dưa lê.

Tống Nguyệt Minh há mồm cắn cà chua, ăn từng ngụm từng ngụm, gật đầu với anh: “Anh đến rồi à.”

Vệ Vân Khai dựng xe đạp lên rồi xách túi lười bước vào nhà, từng bước chân vững chãi hiên ngang, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt: “Ừ, cô ăn cơm chưa, đây là dưa hấu với dưa lê mà mẹ tôi bảo mang tới.”

“Ồ, cảm ơn bác gái nhé, cũng cảm ơn anh.” Tống Nguyệt Minh nuốt cà chua trong miệng xuống, phát hiện bên môi dính nước cà chua, vươn đầu lưỡi liếm nó một cách tự nhiên.

“Mẹ!”

Hoàng Chi Tử cầm một tờ giấy bước ra từ nhà chính: “Sao thế?”

Tống Nguyệt Minh hất cằm, trên mặt Hoàng Chi Tử lập tức hiện lên nụ cười tươi rói: “Vân Khai tới rồi đấy à, mau ngồi, uống nước không? Cháu tới thì cứ tới, còn mang đồ theo làm gì, cũng đâu phải trong nhà không có.”

Vệ Vân Khai đặt đồ lên bàn đá trong sân, cười nói: “Mẹ cháu nói năm nay dưa nhà trông rất ngọt, thế nên mới bảo cháu mang tới cho thím nếm thử.”

“Cũng được, mau ngồi!”

Hoàng Chi Tử bận rộn từ trong ra ngoài, nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho Tống Nguyệt Minh, Tống Nguyệt Minh lại nghĩ kiểu gì cũng phải ăn hết cà chua cái đã, lãng phí là chuyện đáng xấu hổ.

“Mẹ, con vào đổi đôi giày.”

“Đi đi đi đi!”

Tống Nguyệt Minh liếc mắt nhìn Vệ Vân Khai một cái, đúng lúc đối diện với ánh mắt hơi kinh ngạc của đối phương, trong lòng cô hơi sững ra, bước chân về phòng phía đông không khỏi nhanh hơn, thật ra mang luôn đôi giày trên chân cô cũng không có gì, chỉ dính chút đất với sương sớm thôi, cô dậy sớm nên không mang sẵn đôi giày mới đã chuẩn bị sẵn.

Thay giày, ăn xong cà chua, Tống Nguyệt Minh lau miệng rồi mới ra khỏi phòng phía đông.

Hoàng Chi Tử đang khách sáo với Vệ Vân Khai: “Cha với anh con bé đều tới nhà chị dâu nó giúp xây nâng xà nhà, lẽ ra phải chờ cháu tới rồi mới đi, nhưng chỉ sợ để chuyện nâng xà nhà bị muộn chứ không phải không muốn tiếp cháu.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp