Tiểu Kiều Thê Thập Niên 80

Chương 27


4 ngày

trướctiếp

Thẳng tới trước khi kết hôn, nhà gái vẫn phải cẩn thận giữ giá, đây cũng là cái mọi người gọi là ngẩng đầu gả con gái, cúi đầu cưới con dâu.

Trong hình huống bình thường, trong nhà những chàng trai tính làm mai sẽ chuẩn bị trước nhà ở, cho dù không có nhà mới thì cũng phải chừa ra một gian phòng dùng để chuẩn bị kết hôn.

Nhà họ Ngụy cũng giống thế, Vương Bảo Trân và Ngụy Căn Sinh rất để ý Vệ Vân Khai, cái sân cạnh nhà cũ không để cho hai thằng con ruột mà để dành cho Vệ Vân Khai, hàng rào giữa hai nhà được phá bỏ, là gian nhà ngói lát gạch có ba phòng sạch sẽ, đến cả phòng bếp và nhà vệ sinh cũng được đắp xong, có không gian độc lập lại còn được cha mẹ chồng săn sóc.

Nói thật là Hoàng Chi Tử thấy không thể nào hài lòng hơn được nữa, những vẫn nói những lời khách sáo: “Nhà bên đó suy xét chu đáo quá, thế thì cuộc sống sau này của vợ chồng son cũng không cần người lớn phải nhọc lòng nữa rồi.”

Vương Bảo Trân cười tủm tỉm, “Đúng là như thế, tôi cũng từng làm dâu mà nên chắc chắn sẽ không làm khó nó, nhất định sẽ xem con dâu như con gái ruột vậy!”

“Đúng thế, đúng thế.”

Sân bên này mà ầm ĩ là nhà chính có thể nghe thấy được một chút, Tống Nguyệt Minh thấy hơi bất ngờ, có vẻ như điều kiện của nhà họ Ngụy khá giả hơn nhà họ Tống, thế nên sự chờ mong của cô đối với cuộc hôn nhân này lại nhiều thêm hai phần.

Vệ Vân Khai đứng dậy rót một ly nước cho cô, sau khi ăn kẹo sữa ngọt ngấy thì được cho uống tiếp nước đường trắng, Tống Nguyệt Minh uống hết mà không thấy gánh nặng gì, dù sao ở thời đại này, chỉ cần không phải ăn uống quá đáng thì sẽ chẳng có nỗi lo bị tăng cân.

“Anh, anh luôn đạp xe từ nhà vào tỉnh để đi làm à?”

“Đúng thế, trên tỉnh cũng có ký túc xá, có điều tôi không ở đó thường xuyên.”

Tống Nguyệt Minh thấy lạ nên nghiêng đầu hỏi anh: “Tại sao?”

Vệ Vân Khai chớp mắt, hơi nhướng mày: “Ở ký túc xá không thoải mái như khi ở nhà, khi nào bận đến nỗi không kịp về nhà thì mới ngủ lại ở đó, sau này sẽ cố gắng không ở lại đó luôn.”

Tống Nguyệt Minh: “...À.”

Khoảng thời gian để nam và nữ nói chuyện với nhau trước khi đính hôn không nhiều, Tống Nguyệt Minh nhanh chóng hiểu được tại sao khi trước bà nội lại nói năm đó bọn họ kết hôn rồi thì mới bắt đầu bồi dưỡng tình cảm sau khi cưới, gặp nhau xong thì bọn họ về nhà, trên đường đi cứ mãi thảo luận về tình huống của nhà họ Ngụy, giữa những lời nói đều thể hiện sự hài lòng với Vệ Vân Khai.

Tống Nguyệt Minh ngồi ở yên sau xe đạp lẳng lặng nghe, sau khi về đến nhà thì xoa cái mông đã tê dại vì bị xóc nảy cả chặng đường, hối hận vì đã không kê thêm một tấm đệm bên dưới.

Vương Quyên ở nhà trông Đại Bảo, vội vàng không kịp đợi mà hỏi: “Cha, mẹ, về rồi ạ, thế nào rồi?”

Hoàng Chi Tử nhịn không được gật đầu, trên mặt đầy ý cười vỗ tay bế Đại Bảo lên hôn một cái, vui vẻ nói: “Lúc Đại Bảo nhà ta đưa cô út con ra cửa nhớ phải đòi tiền mừng đấy.”

“Vậy là thành rồi ạ?”

“Cũng không khác lắm! Có điều trước đó đừng nói cho ai nghe, chờ quyết định chính thức rồi hẳn nói.”

Vương Quyên gật đầu: “Mẹ, không cần mẹ nói con cũng biết!”

Tống Nguyệt Minh đón nhận hai ánh mắt trêu ghẹo, móc một nắm to kẹo sữa thỏ trắng từ trong túi ra, Đại Bảo thấy thì vùng vẫy đòi ra khỏi lòng Hoàng Chi Tử, chạy vội tới trước mặt cô: “Cô út!”

“Con mèo tham ăn này biết nịnh nọt ghê!” Tống Nguyệt Minh bóc một viên kẹo ra bỏ vào miệng thằng bé, sau đó bỏ số còn lại trong tay lên bàn, lúc ra khỏi nhà họ Ngụy, Vương Bảo Trân lại lấy một đống kẹo sữa cho cô, bảo cô lấy ăn dọc đường, nhiệt tình đến nỗi không từ chối được.

“Haha, Đại Bảo, đi theo cô út là sẽ được ăn những thứ ngon nhất đó!”

Đại Bảo ngậm kẹo sữa dựa vào đầu gối Tống Nguyệt Minh, chỉ cần có đồ ăn ngon là thằng nhóc này sẽ không thấy sợ ai.

Tới gần tối, hai anh em Tống Kiến Binh tan tầm trở về hỏi tình hình làm mai thế nào, chỉ nhìn thấy đống kẹo sữa rơi đầy bàn cùng với hai má phình phình của Đại Bảo là biết tại sao lại thế.

 “Mẹ ơi, nhà họ Ngụy thế nào?”

“Không tồi, cũng chuẩn bị phòng cưới luôn rồi.”

Tống Kiến Binh cũng gật đầu: “Vậy thì tốt, cậu ấy có tiền lương có thể xây được nhà, thế thì em gái có sống với cậu ấy cũng không phải chịu khổ.”

Năm đó anh có thể làm mai thuận lợi, ngoài chuyện do cha và bác anh là cán bộ thôn ra thì điều khiến người ta động lòng nhất là căn nhà ngói ba phòng khang trang này.

Dường như Tống Kiến Cương cũng tự biết mình không có quyền lên tiếng trong chuyện kết hôn của Tống Nguyệt Minh, thế nên chẳng dám nói gì, chỉ siết chặt nắm tay rồi nói: “Em gái, nếu sau này nhà họ Ngụy dám đối xử không tốt với em thì em cứ nói với anh, anh với anh cả sẽ dạy cậu ta một trận thay em!”

Tống Nguyệt Minh trợn trắng mắt với anh ta mà không nói lời nào, cô vẫn là cô gái chưa lập gia đình, phải dè dặt.

Hoàng Chi Tử cảm thấy lời thằng con thứ hai vô cùng thân thiết, tự hào nói: “Nguyệt Minh có ba người anh trai như các con, bên dưới còn có cháu trai, cho cậu ấy mượn thêm mấy lá gan cũng không dám đối tử tệ với Nguyệt Minh nhà ta!”

Hiển nhiên Tống Vệ Quốc cũng nghĩ như thế, con gái rượu chỉ gả sang thôn bên cạnh nên ông cũng thấy yên tâm!

Hai bên đều hài lòng với kết quả buổi gặp mặt, nên hôm sau Tống Vệ Cầm đã tới để hỏi xem bao giờ thì đưa hôn thiếp, tranh thủ khoảng thời gian này không bận, tốt nhất là xác định chuyện kết hôn này luôn, rồi kết hôn sớm một chút!

“Tuổi mụ của Vệ Vân Khai đã 24, sắp tới năm bản mệnh rồi, mọi người đều nói kết hôn vào năm bản mệnh thì không tốt, theo ý tôi, thì quyết định vào cuối năm này hoặc sang mùa xuân đầu năm sau kết hôn là vừa đẹp!”

Hoàng Chi Tử luyến tiếc, không phải là bà muốn giữ con gái ở nhà để có nhiều lao động hơn, mà là muốn để con gái ở cạnh lâu thêm một chút.

“Thế cũng nhanh quá, từ khi Nguyệt Minh sinh ra cho đến giờ tôi vẫn không nỡ để con bé đi xa khỏi tầm mắt mình lần nào.”

Tống Vệ Cầm cười to: “Ai gả con gái mà không nghĩ thế? Có điều không phải xác định chuyện này càng sớm thì càng yên tâm sớm ư, nhà họ Ngụy cũng nói muốn kết hôn nhanh chóng, bọn họ cũng đã chuẩn bị nghiêm túc sẵn sàng hết cả rồi, chủ yếu là do tuổi Vệ Vân Khai không còn nhỏ đúng không?”

“Vậy để tôi bàn lại với Nguyệt Minh xem sao.”

“Đương nhiên, chuyện này cần Nguyệt Minh tự đồng ý mới được.”

Tống Nguyệt Minh “thẹn thùng” tỏ vẻ: “Mẹ, mọi người cứ nhìn rồi làm là được, con cũng không hiểu mấy chuyện này.”

Con gái mà đã tỏ vẻ như thế, thì chính là đồng ý.

Hoàng Chi Tử gật đầu, xác định luôn cũng tốt, ít nhất cũng khiến bà thấy yên tâm, chỉ là phiền muộn xoa đầu Tống Nguyệt Minh, lẩm bẩm nói: “Nguyệt Minh, sau này ấy à, con phải tự sống những ngày tháng của mình rồi.”

“Mẹ ơi, con biết mà.”

Nhà gái đồng ý rồi thì chọn một ngày đẹp để trao đổi hôn thiếp, sau đó nhà trai phải bắt đầu chuẩn bị cho tốt, còn phải bàn bạc với nhau về chuyện lễ hỏi cho thêm thế nào, bên chỗ Hoàng Chi Tử cũng không rảnh rang gì, muốn gả con gái duy nhất ra ngoài thì phải chuẩn bị của hồi môn chỉnh chu.

Cũng may đúng đúng nông nhàn, Tống Vệ Quốc dắt con trai cháu trai đi đốn cây cạnh ngôi nhà bỏ hoang, cái cây này được bọn họ gieo sau khi kết hôn, dùng để làm của hồi môn, dùng lúc con gái đi lấy chồng là thích hợp, dùng xong đợt này thì lại trồng thêm đợt sau dùng để chuẩn bị quan tài cho chính mình.

Lúc mười mấy tuổi Tống Kiến Binh đã đi theo một một ông thợ già để học làm thợ mộc, khi rảnh rỗi anh cũng sẽ làm đồ dùng trong gia đình, thế nên tất nhiên chuyện làm của hồi môn cho em gái ruột sẽ không mượn tay người khác, cây vừa đốn còn rất sần sùi nên không thể mang về nhà được, phải gia công đơn giản cho nó rồi mới mang về xử lý được.

Hiển nhiên chuyện nhà họ Tống làm lớn như thế không thể giấu được người khác, những người thân thiết thì biết rồi, còn những người không thân thì phải hỏi thử một câu, người nhà họ Tống đều vui vẻ hân hoan trả lời: “Chọn bên thôn Ngụy Thủy, làm nhân viên kỹ thuật ở trạm cơ khí nông nghiệp trên tỉnh, lớn lên không xấu, quan trọng nhất là thằng bé đó hiền lành!”

“Thế thì đúng là không tệ!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp