Tiểu Kiều Thê Thập Niên 80

Chương 26


4 ngày

trướctiếp

Trong phòng bếp, Vương Quyên cười tủm tỉm mang ấm trà đưa vào tay cho Tống Nguyệt Minh, cùng với hai cái chén, trong ánh mắt ngập tràn sự trêu ghẹo, tuy là đã chuẩn bị tâm lý nhưng lúc này Tống Nguyệt Minh cũng không tránh khỏi thẹn thùng, nhiệt độ của lỗ tai và khuôn mặt nhanh chóng tăng lên.

Tống Nguyệt Minh hít sau một hơi mang theo ấm trà và chén đi về phía phòng chính, mới đi vào đến cửa nhìn thấy dáng vẻ cười tủm tỉm của mọi người thì giả vờ bình tĩnh rót trà cho mọi người, cũng không dám nâng mí mắt lên.

Nước trong ấm trà đã được chuẩn bị xong rồi, nước trà không nóng không lạnh, trước hết rót cho Tống Vệ Cầm còn một cái chén khác đặt trước mặt Vệ Vân Khai, chỉ nhìn thấy một bàn tay to xương gân rõ ràng nhận lấy rồi nói lời cảm ơn cô.

Tống Nguyệt Minh đặt ấm trà xuống, Tống Vệ Cầm giữ chặt tay cô, lời hay ý đẹp nói: “Nguyệt Minh, chúng ta là bác cháu, lời bác cả nói đều là nói thật, điều kiện trong nhà Vân Khai đã từng nói với cháu rồi, là một chàng trai tốt, cũng là người có công ăn việc làm, sau này chắc chắn sẽ đối tốt với cháu, hai đứa nói chuyện chút đi, có ý kiến gì thì nói với bác cả! Bác cả làm chủ cho cháu!”

Bà mối nói lời mở đầu xong, tất cả phụ huynh đều nhanh chóng đi ra trước cửa hoặc sau vườn Tống gia hoạt động, trong nhà chính chỉ còn lại Vệ Vân Khai và Tống Nguyệt Minh.

Tống Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn nhìn anh, xác nhận chuẩn xác là khóe môi của anh đang ẩn giấu ý cười, trong khoảnh khắc cô hoài nghi liệu có phải là hai má quá đỏ làm cho người ta nhận ra rồi, nhưng thực ra cô cũng đang nhịn cười, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Anh đang cười gì thế?”

Nụ cười của Vệ Vân Khai càng ngày càn lớn: “Đại khái là cũng giống như cô cười vậy đó.”

“.....” Vô lương tâm.

Trong mắt cô trắng đen rõ ràng có lời buộc tội mạnh mẽ, Vệ Vân Khai nhịn cười, không trêu chọc cô, trầm ngâm do dự trong chốc lát rồi gợi đề tài, chủ động hỏi cô dạo này ở nhà làm những gì.

Ở thời đại này, lấy vợ đều để ý đến những cô gái chăm chỉ chịu khó làm việc, những cô gái có thể làm tốt cả việc trong nhà và việc ở ngoài đều được đánh giá cao. Thông thường gặp mặt chính thức thì cha mẹ bên nữ sẽ tự khoe ra, nhưng mà Tống Nguyệt Minh vốn dĩ không nắm vững kỹ năng này, nhìn đôi tay càng mềm mại tinh tế này cùng với làn da trắng nõn là có thể đoán ra được.

Nhưng Tống Nguyệt Minh lại không đỏ mặt không ngại ngùng mà nói: “Tôi ở nhà giúp đỡ chị dâu làm việc và trông Đại Bảo.”

“Cũng khá ổn.”

Nghĩ nghĩ một hồi Tống Nguyệt Minh không nhịn được tò mò hỏi: “Anh làm kỹ thuật viên là học từ ai vậy? Dễ làm không?”

Vệ Vân Khai dường như không ngờ tới cô sẽ hỏi vấn đề này, hơi hơi cau mày rồi đưa ra câu trả lời rất nhanh: “Trước đây từng xem sách về phương diện này, ngày xưa cha tôi từng lái xe ở bộ đội, ông ấy từng dạy tôi.”

“Vậy thì anh rất thông minh.”

Vệ Vân Khai nhìn cô đáp đâu ra đấy, cảm thấy buồn cười nhưng đồng thời lại không tự giác mà thả lỏng tâm tình, hai từ khiêm tốn ở nông thôn mà nói quả thực là nhân tài hiếm có.

“Anh chủ yếu đi làm trong thànhà?”

“Phần lớn thời gian là như thế, có đôi khi cũng sẽ đi vào thôn sửa máy kéo cho người ta.”

Vệ Vân Khai đại khái là không thích hỏi một câu đáp một câu, trả lời xong câu này, giới thiệu đơn giản về nội dung công việc của mình, không có khoác lác thổi phồng, có sao nói vậy.

“Chủ nhật chúng tôi nghỉ một ngày, ngày thường tám giờ đi làm, buổi chiều năm sáu giờ là có thể đi về, lúc ngày mùa thì đi sớm về muộn, thời gian rảnh rỗi sau ngày mùa thì công việc nhẹ nhàng hơn nhiều.

Tống Nguyệt Minh gật gật đầu, biểu hiện của Vệ Vân Khai vượt qua mong đợi của cô, không có gì khiến cô không hài lòng.

Huống hồ thời gian bọn họ nói chuyện cũng không nhiều lắm, không qua bao lâu, những người vừa ra khỏi đây đã quay lại tựa như không có chuyện gì xảy ra, càng sẽ không hỏi trước mặt hai người có ý kiến gì về đối phương.

Tống Vệ Cầm dẫn người đến, Hoàng Chi Tử chắc chắn chuẩn bị cơm, cả đại gia đình đều ở lại nhà bà ăn cơm, bà kéo Tống Nguyệt Minh và Vương Quyên đi về phòng bếp nấu ăn, Vệ Vân Khai nói chuyện với mọi người.

Hoàng Chi Tử rất thoải mái, làm thịt một con gà trống, cắt một nắm rau hẹ làm món rau hẹ xào trứng gà, trong lòng thầm nói, con gái muốn ăn sủi cảo nhân trứng gà rau hẹ sợ là phải đợi đợt trồng rau hẹ tiếp theo.

Vợ của Tống Vệ Dân là Lâm Tú Phương cũng đến giúp đỡ, dáng người bà cao cao gầy gầy rất ôn hòa, sáng sớm đến đây mang theo một miếng thịt, một miếng thạch khoai lang đỏ và rau, hai chị em dâu bà đều không phải là người keo kiệt, phụng dưỡng mẹ chồng cũng có tới có lui, quan hệ rất hài hòa. Bà nấu ăn cũng không tệ, vén tay áo lên kéo Tống Nguyệt Minh sang một bên: “Nguyệt Minh à, hay là để các bác nấu cơm cho.”

Trong phòng bếp chắc chắn sẽ không có chỗ trống để Tống Nguyệt Minh phát huy rồi, cô chỉ có thể giúp đỡ việc vặt, qua một lúc sau, Tống lão thái cũng đi tới phòng bếp, rất vừa lòng nắm nắm tay cô: “Bà thấy Vân Khai không tệ, Nguyệt Minh, cháu phải nắm chặt, lỡ mất mối này sẽ không có mối khác tốt hơn đâu!”

Ánh mắt của bốn người từng trải sáng lóe, Tống Nguyệt Minh rũ mắt gật gật đầu, lỗ tai cô nóng tới mức có thể chiên trứng gà!

Hoàng Chi Tử cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt, một chút lo lắng cuối cùng được hạ xuống, chờ con gái út lấy chồng xong, thừa ra phòng phía đông để cho con thứ hai lấy vợ ở, phòng phía tây chờ con thứ ba Tống Kiến Quân trở về ở, lại qua mấy năm nữa trong nhà dư giả hơn xây lại nhà ở cho mấy đứa con trai ra ở riêng, bà giúp đỡ trông cháu, nhiệm vụ đời này coi như hoàn thành.

Mấy ý tưởng hỗn loạn ở trong đầu Hoàng Chi Tử chuyển động qua lại, trước hết bà nhớ ra dưa hấu còn ở trong thùng đá, bảo Tống Vệ Quốc lấy ra cắt cho mọi người ăn, thật là một khung cảnh vui vẻ hòa thuận.

Tống Vệ Cầm vừa ăn dưa vừa đi đến chỗ trống bên cạnh Tống Nguyệt Minh, mìm cười xác nhận với cô: “Nguyệt Minh, việc này có thành hay không chỉ chờ cháu gật đầu.”

Ở trong nụ cười không tiếng động của mọi người, Tống Nguyệt Minh lại gật đầu lần nữa.

Ánh mắt của Vệ Vân Khai sáng rực như rạng mây buổi sáng nhanh chóng lướt qua mặt cô, sợi dây thắt chặt trong đáy lòng dần dần buông lỏng.

Nếu hai bên đều có ý thì Tống Vệ Cầm nhanh chóng sắp xếp cho buổi gặp mặt tiếp theo, là người nhà gái sang nhà trai để gặp cha mẹ nhà trai, rồi quan sát xem nhà cửa nhà họ Ngụy thế nào.

Tống Nguyệt Minh thay một bộ đồ mới, sau lần gặp mặt này thì sẽ đưa hôn thiếp* để xác định cuộc hôn nhân này, trong lòng cô có sự căng thẳng khó nói nên lời, lúc đối diện với vẻ mặt vừa vui vẻ vừa không nỡ của Hoàng Chi Tử, càng thấy vô cùng bùi ngùi.

*Hôn thiếp là tờ giấy viết tên họ, ngày sinh, thân phận gia đình của cô dâu và chú rể, sau đó họ sẽ trao đổi hai tờ giấy này cho nhau. Đây là phong tục đính hôn của Trung Quốc thời xưa.

Vệ Vân Khai và Ngụy Căn Sinh đã chờ bọn họ ở cổng thôn từ sớm, tới nơi thì nhà họ Ngụy rót trà rót nước chiêu đãi, trên bàn còn để hạt dưa, kẹo đậu phộng và dưa hấu cắt sẵn, ngoài sân cũng được quét tước sạch sẽ, người nhà họ Ngụy gọn gàng chỉnh tề, vừa mới vào cửa thì Vương Bảo Trân đã bưng đồ ăn vặt lên phát cho mọi người.

“Nguyệt Minh, cháu nếm thử kẹo sữa này xem, là Vân Khai chịu khó lên trấn mua đấy.”

Vương Bảo Trân nắm một đống nhét vào tay Tống Nguyệt Minh, Tống Nguyệt Minh cầm không hết nên đành hứng bằng hai tay, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn bác gái ạ.”

“Khách sáo cái gì, Vân Khai, con nói chuyện với Nguyệt Minh đi, để mẹ với cha con dắt chú thím đi xem nhà ta!”

Vương Bảo Trân lôi kéo con gái út Xuân Hoa ra khỏi cửa, nhà chính chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ, cũng may là thân thiết hơn so với hai lần trước rồi, Tống Nguyệt Minh cầm không hết nên để kẹo sữa xuống bàn, chậm rãi bóc một viên ra bỏ vào miệng, nghe Vệ Vân Khai dùng giọng nói trầm thấp kể ra tình huống nhà anh, Tống Nguyệt Minh không cần phải xem tận mắt, những người nhà mẹ đẻ tới đây đều là người từng trải, chắc chắn bọn họ biết rõ cái gì cần thiết.

Nam nữ làm mai chuẩn bị đính hôn phải thực hiện bước quan trọng nhất chính là tới xem điều kiện gia đình đàn trai thế nào, sau khi vợ chồng son kết hôn thì sẽ ở đâu, có ăn ở chung với cha mẹ chồng không, đây đều là những chuyện người nhà mẹ đẻ quan tâm nhất, có vấn đề gì thì nên nhanh chóng nói trước khi kết hôn, chờ kết hôn rồi mới nói yêu cầu thì có khi không có ai chịu làm cho.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp