Tiểu Kiều Thê Thập Niên 80

Chương 25


4 ngày

trướctiếp

Hai anh em Tống Vệ Quốc có quan hệ tốt, Hoàng Chi Tử và chị em dâu cũng không tồi, liên quan đến tình cảm anh em, Hoàng Chi Tử nhìn vẻ mặt ngây thơ của con gái út thì hận không thể ân cần dạy dỗ bảo ban cô nên ở chung với mẹ chồng và chị em dâu như thế nào. Hai đứa con trai của Vệ gia đều đã phân gia ở riêng rồi, cũng không biết là Vệ Vân Khai có thể ở riêng hay không đây….

Ôi, trước tiên vẫn phải xem thời điểm chính thức gặp mặt nói chuyện như thế nào đã.

Tống Nguyệt Minh cảm thấy ánh mắt Hoàng Chi Tử nhìn mình hơi hơi kì lạ, cô ăn hai miếng dưa hấu và nửa trái cà chua chờ sủi cảo thơm ngào ngạt nấu xong, lúc đầu còn nghĩ rằng không muốn ăn gì nữa nhưng sủi cảo nhân thịt quá thơm! Cô vẫn có thể ăn một bát!

Chạng vạng, Hoàng Chi Tử thần thần bí bí lôi kéo Tống Nguyệt Minh ra ngoài, Vương Quyên hiểu rõ khéo léo bế Đại Bảo về phòng, không cho thằng bé nhìn thấy hai người đi ra ngoài.

“Mẹ, chúng ta đi đâu vậy ạ?”

“Đi chợ phiên!” Hoàng Chi Tử đi hướng về phía trước cực kì hào hứng.

Chợ phiên? Tống Nguyệt Minh suy nghĩ một chút, từ năm ngoái đến giờ Tiểu Tống Trang và mấy thôn trang gần đó bắt đầu giấu giấu diếm diếm bán đặc sản của nhà mình, không được xem là chợ đen vì ở giao thông ở nông thôn bất tiện, quản lý không nghiêm, ngay cả cán bộ của đại đội cũng mắt nhắm mắt mở làm ngơ. Từ cuối năm ngoái không biết là ai đã giao ước rồi, cứ đến chạng vạng thứ hai thì đi đến bãi đất trống bên cạnh đường lớn của Tiểu Tống Trang, có bán có đổi, đều là người dân của các thôn gần đó.

Hôm nay là ngày mười hai tháng sáu Âm lịch, hai người đi đến đó thì thấy ở ‘chợ phiên’ có khoảng chục người đeo cái sọt tre đang bày hàng ra, bán gà mái già, thỏ hoang, con dê nhỏ, còn có hai tấm đậu phụ, mầm đậu nành và giá đỗ mà nhà mình tự trồng.

Hoàng Chi Tử vừa nhìn vừa nhỏ giọng nói: “Ôi, sợ mua đồ ăn rồi đến lúc đó hỏng mất không thể ăn được, quyết định là ngày mười sáu rồi!”

Tống Nguyệt Minh không có lời gì để nói, chỉ có thể yên lặng nhìn tới nhìn lui xung quanh, rất là mới mẻ, về điểm này Hoàng Chi Tử rất có bản lĩnh, nhanh chóng mua được hai miếng đậu phụ, hai quả dưa hấu tròn trịa mọng nước, còn nhìn con dê con của người ta nóng ruột muốn nuôi thử, thực ra bà muốn nuôi nhưng con cái trong nhà đã trưởng thành rồi, đều đến tuổi lấy vợ gả chồng, cháu trai thì còn quá nhỏ cũng chưa có người chăn dê.

“Mẹ, không phải là nhà mình có hai con cừu sao?”

“Ừ, để mẹ xem xem.”

Trên miệng nói thế, Hoàng Chi Tử không nhịn được hỏi một câu: “Con dê nhỏ này bán thế nào?”

Người bán con dê nhỏ là một ông già râu ria xồm xoàm, giọng ồm ồm trả lời: “25 đồng tiền một con.”

“Đắt quá!” Hoàng Chi Tử quay đầu muốn đi rồi, trong lòng tính toán mùa đông năm nay hai con cừu nhà mình cũng có thể sinh con rồi, lập tức cân bằng hơn nhiều rồi.

Hai người đang muốn đi thì phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nữ: “Đại ca, con dê nhỏ này bán thế nào vậy?”

Quay đầu lại, thì ra là người quen, mẹ của Tống Bách Hằng, Hạ Mai Hương, đi theo phía sau là hai vợ chồng chưa cưới Tống Bách Hằng và Dương Mẫn. Gặp mặt trực tiếp bất ngờ như vậy, không muốn chào vẫn phải chào.

Hoàng Chi Tử nặn ra một gương mặt tươi cười: “Khéo quá, chị dâu Mai đến mua đồ à?”

Hạ Mai Hương nhàn nhạt gật đầu: “Đúng thế, bà muốn mua con dê nhỏ này sao?”

“Không mua, trong nhà có hai con rồi, không có thời gian nuôi!”

Tống Nguyệt Minh điềm tĩnh đứng trước mặt nam nữ chủ quan sát, Tống Bách Hằng không mặc quân trang vẫn phong độ hiên ngang như cũ, giữa hai hàng lông mày rất khí khái, so với con trai bình thường ở nông thôn không chỉ khác một chút thôi đâu. Đứng bên cạnh cách anh hơn một bước chân là Dương Mẫn, vấn một bím tóc nhẹ nhàng xinh đẹp động lòng người, khí chất không tầm thường. Trong nguyên văn miêu tả cô ở Dương gia giấu dốt, sau khi lấy chồng mới dần dần tỏa sáng rực rỡ.

Dương Mẫn phát hiện ra ánh mắt của cô, lần đầu tiên cười cười chào đón, không có lực công kích gì.

Tống Nguyệt Minh nhìn thoáng qua, không mừng không giận, Tống Nguyệt Minh trước đây bởi vì nam nữ chủ đính hôn từ bé mà rất không thoải mái, mỗi khi gặp được thì sẽ gây phiền phức cho Dương Mẫn, nhưng bây giờ cô không có cái tâm trạng đó. Đặc biệt nghĩ đến Dương Mẫn cũng là cô em họ mà Vệ Vân Khai không thừa nhận, trong lòng càng thêm sầu.

“Nguyệt Minh, đi thôi!” Hoàng Chi Tử nắm chặt tay cô.

Tống Nguyệt Minh lấy lại tinh thần, nhìn thấy con thỏ hoang kia không có người hỏi thăm, buột miệng thốt ra: “Mẹ, chúng ta mua con thỏ kia đi.”

Chỉ cần con gái không để ý đến Tống Bách Hằng, Hoàng Chi Tử đương nhiên đáp ứng nhu cầu của cô, kéo cô đi đến trước mặt người đàn ông trẻ tuổi bán thỏ, hỏi hai con thỏ hoang bán thế nào, người ta ra giá hai đồng tiền một con, vừa khéo hai con thỏ hoang này là một con đực một con cái, Hoàng Chi Tử khẽ cắn môi mua chúng cho cô.

Đúng lúc này, Tống Kiến Cương đến đón bọn họ, vừa hay đúng lúc gặp phải một nhà ba người Tống Bách Hằng, Hoàng Chi Tử hận không thể trực tiếp đưa hai đứa con một trai một gái chạy nhanh về nhà, đây là chuyện gì vậy trời!

Cũng may mà Tống Kiến Cương không dám chào hỏi với bọn họ, bỏ dưa hấu vào cái bao tải vác lên, hai tay cầm theo thỏ hoang, người một nhà thu hoạch phong phú đi về nhà.

Nhưng thật ra Tống Bách Hằng có nhìn Tống Kiến Cương vài lần, khóe miệng mím chặt, người đàn ông cười hì hì này trong lòng có ý xấu, nếu như anh về bộ đội, trong nhà chỉ còn lại mẹ và vợ, sau khi về đến nhà không khỏi thương lượng cùng Hạ Mai Hương: “Mẹ, hay là mọi người cũng dọn vào ở trong thành đi.”

Hạ Mai Hương nhăn mày lại: “Dọn vào trong thành làm gì? Chúng ta có nhà của chính mình, vất vả đi vào thành làm gì, tiền của con chính con tự giữ đi!”

“Nhưng mà--”

“Không có nhưng nhị gì hết, hay là ông ta cho con tiền rồi?”

Tống Bách Hằng lắc đầu, vẻ mặt âm trầm: “Con sẽ không lấy tiền của ông ta.”

Hạ Mai Hương vẻ mặt phức tạp, im lặng hồi lâu mới thở dài một hơi: “Con không cần lo lắng cho mẹ, yên tâm làm việc ở bộ đội, chờ sau này cho Tiểu Mẫn tùy quân, sinh được con trai rồi mẹ sẽ giúp các con nuôi lớn, đến lúc đó mẹ lại trở về, ông bà các con đều được chôn cất ở đây, sau này mẹ cũng muốn được chôn ở đây!

Bà kiên quyết không dễ dàng lay chuyển, Tống Bách Hằng không dám khuyên nữa, hai mẹ con ở dưới ánh đèn thương lượng danh sách khách mời.

….

Tống Vệ Quốc suốt đêm làm chuồng cho hai con thỏ hoang. Vẫn cứ theo ý con gái nuôi chúng đi, hơn nữa Đại Bảo cũng hứng thú với hai con thỏ, dậy sớm đến xem chúng nó.

“Nuôi một thời gian sẽ có thỏ con, đến lúc đó ăn cũng không muộn mà.” Tống Nguyệt Minh lấy lý do đầy đủ, nhà họ Tống không thiếu thịt ăn, có thể nuôi con thỏ, hơn nữa con thỏ có khả năng sinh sản cao, không không bao lâu nữa sẽ sinh ra một bé thỏ con, cô đoán rằng chàng trai kia nếu không cần dùng tiền gấp hoặc không có thời gian nuôi dưỡng sẽ không dễ dàng bán hai con thỏ này đi.

Tống Vệ Quốc cũng ngẫm nghĩ như thế, cũng không thiếu bốn đồng, dù sao cũng phải cắt cỏ cho cừu cũng có thể thuận tiện lấy cỏ cho chúng nó ăn no.

Đây là thỏ do chính mình yêu cầu mua về, Tống Nguyệt Minh rất để tâm chúng nó, thường xuyên lấy cỏ đút cho chúng nó. Không đợi cô có cảm xúc hồi hộp gì thì ngày chính thức gặp mặt đã vèo vèo vèo đến trước mắt rồi.

Cùng ngày đó ở nhà Tống Vệ Cầm lật đật gặp mặt không giống nhau, lần này là bà mối chính thức đưa Vệ Vân Khai đến nhà, một chuyện không cần phiền đến hai chủ, Vương Bảo Trân vẫn mời Tống Vệ Cầm. Người Tống gia đều ở nhà, bao gồm cả bà nội Tống và hai vợ chồng Tống Vệ Dân cũng tới, bọn họ muốn chính thức nhìn xem ngoại hình và tính cách của bên nam.

Vệ Vân Khai đi xe đạp chở Tống Vệ Cầm từ thôn Ngụy Thủy đến Tiểu Tống Trang, một đường đạp xe ổn định vững vàng. Đên cửa nhà Tống Vệ Cầm không giấu nổi tươi cười, thế này thì đối với cháu gái bà có bao nhiêu là để tâm đây!

“Mẹ, anh cả, em hai, con đưa Vân Khai đến gặp mặt cùng Nguyệt Minh.”

Hoàng Chi Tử vội vàng mời bọn họ ngồi xuống: “Nguyệt Minh, con rót trà cho cô lớn con đi!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp