Tiểu Kiều Thê Thập Niên 80

Chương 22


4 ngày

trướctiếp

Tống Kiến Cương nuốt một ngụm nước bọt, gian nan hỏi: "Vậy nếu Dương Hồng Vệ nói lung tung thì sao? Vừa rồi người đàn ông kia có phải muốn đến nhà chúng ta làm mai mối hay không?”

Trừ khi bọn họ có thể trực tiếp đưa người đến cục công an theo đúng tội danh, lại phán hình để Dương Hồng Vệ không ra được, nếu không vẫn có thể làm chuyện xấu.

"Vậy con mặc kệ, con không ra khỏi cửa cũng phải để Dương Hồng Vệ vào tù! Anh hai, anh nghĩ thế nào, không phải là muốn nói chuyện thay Dương Hồng Vệ chứ?”

"Anh không có!"

Sắc mặt Tống Vệ Quốc rất khó coi, một người đàn ông như ông lại than một tiếng, ngồi xổm trên mặt đất hút thuốc không nói lời nào, ánh mắt đều đỏ lên, một người làm cha không thể trút giận cho con gái mình thật sự bực bội: "Đều tại cha không có bản lĩnh!”

Hoàng Chi Tử luống cuống, vội vàng vỗ lưng ông: "Cha bọn trẻ à, ông cũng đừng nóng vội, Nguyệt Minh chúng ta còn tốt, cho dù hiện tại không thể tố cáo Dương Hồng Vệ đến cục công an, chúng ta cũng phải cho anh ta một bài học.”

Tống Nguyệt Minh không đành lòng, khóe mắt nhìn thoáng qua thấy dáng vẻ Tống Kiến Cương thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ nắm chặt nắm tay, thù này, sớm muộn gì cô nhất định phải báo!

"Cha, Dương Hồng Vệ kia ngất đi rồi!" Tống Kiến Binh hoảng hốt chạy đến trước cửa.

Nếu thật sự giết chết người khác, sẽ làm lớn chuyện lên!

"Chuyện gì đang xảy ra?"

Tống Vệ Quốc vừa nói vừa chạy ra ngoài, Tống Kiến Binh chạy nhanh hơn ông, chạy tới nhanh nhẹn cởi dây thừng trên người Dương Hồng Vệ, lại lấy đồ trong miệng anh ta ra, Dương Hồng Vệ vốn nhắm chặt mắt bỗng nhiên mở mắt ra, mạnh mẽ đưa tay đẩy Tống Kiến Binh ra, khiến anh ngã ngồi trên mặt đất, Dương Hồng Vệ từ trên mặt đất đứng lên chạy ra ngoài cửa.

Tống Kiến Cương đứng bên cạnh Tống Kiến Binh, chắn ở vị trí cửa, Dương Hồng Vệ mở cửa bỏ chạy, anh ta ở theo phía sau đuổi theo, vừa nhấc chân vết thương trên đầu ngón tay đụng vào cánh cửa, chân mềm nhũn, liền nằm sấp trên mặt đất, Tống Vệ Quốc cùng Tống Kiến Binh ở phía sau trơ mắt nhìn Dương Hồng Vệ từ đầu ngõ rẽ chạy thoát.

"Cương Tử, không sao chứ?"

"Á, vết thương trên chân lại bắt đầu chảy máu."

Tống Kiến Cương cau mày: "Không có việc gì, trước hết phải đuổi theo mang Dương Hồng Vệ trở về.”

Tống Kiến Binh đứng lên muốn chạy ra ngoài, Tống Nguyệt Minh mở miệng gọi anh lại: "Đừng đuổi theo, chúng ta từ từ tìm anh ta tính sổ, hiện tại đuổi theo chắc chắn ai cũng biết.”

Khuôn mặt cô vẫn không vui, nhưng những người khác trong nhà họ Tống đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không náo loạn, về sau có cơ hội tính sổ với nhà họ Dương!

"Đều tại anh quá ngốc, nếu bắt được anh ta thì tốt rồi." Vẻ mặt Tống Kiến Cương ảo não.

Trong con ngươi Tống Nguyệt Minh hiện lên một tia lạnh lùng, cũng không nói cái gì cả, xoay người trở lại phòng cô ở phía đông, Hoàng Chi Tử đi theo xem tình huống, Vương Quyên cùng Tống Kiến Binh đi thu dọn tàn cục.

Chỉ có Tống Vệ Quốc nhìn chằm vào đứa con trai thứ hai đang ngồi trên mặt đất, trầm mặc không nói lời nào.

"Sao vậy, cha?"

Tống Vệ Quốc lắc đầu, chắc chắn do ông nghĩ không bình thường, Cương Tử cũng sẽ không...

Vốn là buổi trưa, Tống Vệ Dân còn chờ cả nhà đến ăn cơm, chuyện hôm nay cũng không nên nói ra ngoài, người một nhà chỉnh trang một chút liền đi, cơm nước xong Hoàng Chi Tử cũng không đi làm, ở nhà chăm sóc Tống Nguyệt Minh.

Đến chạng vạng lúc ăn cơm, tin tức Dương Hồng Vệ bị đánh một thân thương tích về nhà cũng đã truyền khắp thôn, nhưng ngoài dự đoán chính là, Dương Hồng Vệ vẫn chưa nói là ai đánh anh ta, mẹ Dương Hồng Vệ ở cửa nhà nhảy lên ba thước kêu to, cũng không hỏi ra nguyên nhân, huống chi Dương Hồng Vệ bị đánh và chuyện cha anh ta bị đánh không cách nhau mấy ngày, ai có thể không đoán ra hai cha con này thật sự đắc tội với người khác chứ?

Bởi vậy, người bình thường cũng có chút không dám qua lại với nhà họ Dương làm gì nữa, nhà họ Dương nghèo có tiếng, ngay cả tiền khám bệnh cũng không có, Dương Hồng Vệ chỉ có thể nằm ở trong nhà rên hừ hừ.

Tống Kiến Binh ở trên bàn ăn nói những tin tức vừa được hỏi thăm này, bầu không khí trên bàn rất tệ, chỉ có Đại Bảo líu lo nói cái gì đó.

"Nguyệt Minh, em yên tâm, chắc chắn anh sẽ tìm cơ hội đánh anh ta một trận, bảo đảm anh ta không dám làm chuyện xấu nữa!" Tống Kiến Binh hứa hẹn.

Tống Nguyệt Minh gật gật đầu, mọi người trong nhà ăn cơm tối xong nhanh chóng tan ra, cả thôn cũng rơi vào trầm mặc, khắp nơi đều tối đen như mực.

Tắm rửa qua, gội đầu, Tống Nguyệt Minh ngồi trong đêm tối từ từ lau tóc cho mình, lẳng lặng nghe tiếng động trong viện nhà mình, trừ tiếng chó sủa ở xa xa, cũng không có động tĩnh gì khác, cũng đúng, cho dù Tống Kiến Cương hôm nay đi ra ngoài, cũng không gặp được Dương Hồng Vệ.

Có anh hai như bày, thật sự là quá xui xẻo, nếu cô xuyên vào thời cổ đại, dân quốc, nói không chừng Tống Kiến Cương sẽ vì lợi ích của bản thân, đem em gái còn có chút tác dụng này trực tiếp bán đi.

Nhưng biểu hiện hôm nay của Tống Kiến Cương hầu như không ai nghi ngờ anh có liên quan đến những gì Dương Hồng Vệ làm.

Sơ hở của Tống Kiến Cương là câu nói lưu manh khi anh từ trong nhà lao ra đánh Dương Hồng Vệ, lúc trước Tống Nguyệt Minh nói đến tội danh này chỉ là vì hù dọa Tống Kiến Cương, cô đọc báo, cho đến nửa đầu năm nay còn không có lý do gì về tội lưu manh, cô nhớ rõ ông nội làm luật sư từng nói qua về tội lưu manh của thời đại này, có lẽ phải đợi đến năm sau mới có thể chính thức thi hành, tin tức trong nông thôn bế tắc, cho dù hiện tại cô hù dọa Tống Kiến Cương, sang năm cũng có tin tức truyền đến chứng thực cho cô.

Nhưng Tống Nguyệt Minh tuyệt đối không nghĩ tới Tống Kiến Cương lại phản bác, đem tội danh này dùng lên người Dương Hồng Vệ để tính kế cô.

Cha của Dương Hồng Vệ mới bị cha con Tống Vệ Quốc đánh, gần đây bọn họ đều nhìn chằm chằm Dương Hồng Vệ khi nào ra ngoài, muốn tìm cơ hội đánh một trận ác, nhưng nghe nói mẹ Dương Hồng Vệ không dám để Dương Hồng Vệ ra ngoài, mọi người đều nói bà ta sợ đứa con trai duy nhất bị người ta đánh, cho nên cha con bọn họ vẫn không tìm được cơ hội.

Dương Hồng Vệ cho dù chơi bời lừa đảo, ban ngày cũng phải đi làm, buổi tối không thể ra ngoài, anh ta sẽ không biết quỹ tích hành động của cô, người có thể truyền tin tức cho anh ta chỉ còn lại Tống Kiến Cương, Tống Kiến Cương bị thương ở chân đại khái là cố ý gây thương tích, như vậy anh ta liền có cơ hội ở lại nhà, lỡ như xảy ra việc gì, anh ta có thể kịp thời chạy tới khống chế cục diện.

Tống Kiến Cương chỉ là không tính đến hai chuyện, một là Dương Hồng Vệ không thành công còn bị đánh, hai là Vệ Vân Khai đi ngang qua ngõ nhỏ và muốn bàn luận hôn sự với cô, chỉ cần chuyện lần này không thành công, tất cả kế hoạch của Tống Kiến Cương đều sẽ bị tác động ngược lại, cho nên anh ta ám chỉ Dương Hồng Vệ không nên ầm ĩ, làm bộ té ngã giúp Dương Hồng Vệ chạy trốn.

Nếu Tống Nguyệt Minh không có lực phản kháng, Vệ Vân Khai không đi ngang qua, Dương Hồng Vệ hoàn thành được việc đó. Tống Kiến Cương canh giữ ở nhà nghe được tiếng động đi ra, mọi chuyện cũng xong rồi, Tống Kiến Cương lại thêm một lý do về tội lưu manh, chắc chắn nhà họ Dương không muốn để Dương Hồng Vệ vào tù, mà Tống Nguyệt Minh ở trong mắt người ngoài nhất định phải gả cho Dương Hồng Vệ, hoặc là cô phải chọn đối tượng khác, hoặc là đối tượng thành hôn có hạn, hoặc là gả xa xa không cho người khác biết chuyện này.

Nếu muốn giải quyết cục diện xấu hổ này, còn có một con đường là để Tống Nguyệt Minh gả cho Dương Hồng Vệ, chuyện thối rữa này chỉ có thể nằm trong bụng người nhà mình, nhưng mà đây không phải chuyện quan trọng nhất, chuyện quan trọng nhất là nhà họ Dương phải vì việc này mà trả giá khác. Mà nhà họ Dương đối với Tống Kiến Cương mà nói, người có giá trị nhất chỉ có một mình Dương Mẫn sắp đính hôn, chuyện đổi hôn còn có thể bị bày ra ngoài.

Thái độ đánh người của Tống Kiến Cương kiên quyết như vậy, hẳn là vì chứng thực tội danh của Dương Hồng Vệ mà uy hiếp người nhà họ Dương.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp