Tiểu Kiều Thê Thập Niên 80

Chương 21


4 ngày

trướctiếp

Vệ Vân Khai hơi giật mình, rất nhanh phát hiện ra cô đang khó xử. Chuyện này nếu để bên nhà gái phải mở miệng quả thật hơi quá đáng. Anh hơi trầm tư một lúc rồi thấp giọng hỏi: "Cô thấy chuyện của hai chúng ta như thế nào?"

Tống Nguyệt Minh nhíu mày. Tại sao lại đá quả bóng này sang chỗ cô rồi?

"Hay là anh nói trước anh thấy sao đi?"

"Tôi, tôi cảm thấy rất tốt. Nếu cô đồng ý, tôi sẽ bảo mẹ tôi tìm một bà mai chính thức qua đây luôn." Ánh mắt của Vệ Vân Khai rất chắc chắn, còn mang theo chút ý cười. Hàng mày rậm cùng đôi mắt to tròn dường như thể đang ẩn chứa sự dịu dàng gì đó.

Tống Nguyệt Minh sửng sốt: "Hả?"

Là tai cô có vấn đề rồi đùng không?

"Anh nghiêm túc sao? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì anh cũng nên biết rồi chứ?"

Vệ Vân Khai gật đầu: "Tôi đều thấy hết rồi."

"Vậy thì tại sao? Không cảm thấy phiền phức sao?" Không phải Tống Nguyệt Minh tự xem nhẹ mình. Nếu như không quen biết nhau, Vệ Vân Khai thấy cô như hể có duyên nợ kiếp trước, sẵn sàng tiếp tục mối quan hệ với cô. Anh có điều kiện như vậy, có hàng tá cô gái trẻ đẹp muốn xem mắt với anh. Hiện tại nhìn bản thân cô thì sao? Nhân cách thu hút chăng?

"Trên người tôi cũng chẳng ít thương tích. Tôi cảm thấy, cô rất tốt." Cô là cô gái đặc biệt nhất, ít phiền phức nhất trong những cô gái anh từng gặp.

Tống Nguyệt Minh gãi đầu gãi tai, bốn mắt nhìn nhau không hẹn mà tự động chuyển sang hướng khác. Cô ngẩn người một lúc rồi gật đầu mạnh: "Được. Vậy anh cho người chính thức đến dạm ngõ đi."

Vệ Vân Khai mỉm cười, vẫn chưa hỏi cô muốn cái gì, sợ rằng vợ đã đến cửa không thể bay.

"Hôm nay tôi thấy không thích hợp ở lại đây ăn cơm rồi."

Tống Nguyệt Minh lặng lẽ gật đầu nhưng trong tâm trí vẫn đang trên mây, "Để tôi tiễn anh ra ngoài?"

"... Được."

Đến lúc hai người đi ra ngoài rồi, mới nhận ra xe đạp không còn ở đây. Tống Nguyệt Minh phản ứng ngay lập tức, mở miệng trước khi Vệ Vân Khai kịp lên tiếng: "Tôi quên mất, xe đạp của tôi bị anh hai của cô lấy đi mất rồi, chỉ có thể đợi khi nào anh ấy quay lại thôi."

Tống Nguyệt Minh thở dài gật đầu, sao bỗng nhiên cô lại ngốc thế nhỉ?

"Tôi có quen biết mấy người ở cục cảnh sát. Nếu cần tôi giúp đỡ, cô nhờ vài người đến làm chứng là được. Cô muốn xử lý sao cũng được, không cần phải cố chấp như vậy."

"Được."

Hai người ngồi ở dưới bóng cây, Vương Quyên cũng chỉ nghe được trọng điểm như vậy, ánh mắt nghi ngờ nhìn tới nhìn lui. Chờ đến lúc nghe thấy tiếng trò chuyện ngoài cửa mới đứng phắt dậy đi mở cửa, có lẽ chủ nhân đã về.

Tống Vệ Quốc nổi giận đùng đùng dẫn đầu. Hoàng Chi Tử khiêng cuốc khiêng xẻng theo sát phía sau. Tống Kiến Binh nắm chặt tay thành hình quả đấm. Ba người trước sau bước vào trong nhà, nhưng khi nhìn thấy người thanh niên ngồi dưới đất thì giật mình.

"Đây là?"

Vệ Vân Khai mặc kệ cho bọn họ đánh giá, rất lễ phép lên tiếng: "Chú dì, cháu tên Vệ Vân Khai. Cháu đến thôn của mọi người làm viện, vô tình đi ngang qua ạ."

Hoàng Chi Tử đã từng gặp cậu, còn Tống Vệ Quốc cũng chỉ nghe danh nhưng chưa thấy mặt. Lúc này ông đành thở dài một tiếng, đây là đứa trẻ ngoan. Cũng không biết bây giờ mỗi người đang nghĩ gì, tất cả đều hướng về tên Dương Hồng Vệ chết tiệt kia.

"Vậy thì, Vân Khai, vừa đúng lúc ở lại ăn bữa cơm đi." Hoàng Chi Tử khách sáo giữ người ở lại.

Vệ Vân Khai lắc đầu, hai bên vành tai đỏ ửng lên, tiếp tục mạnh mẽ bày tỏ ý kiến của mình thật bình tĩnh: "Dạ thôi ạ. Mẹ cháu hỏi khi nào thì thích hợp để chúng ta làm lễ dạm ngõ ạ, bà ấy đợi cháu về cho bà ấy câu trả lời ạ."

Hoàng Chi Tử nhất thời không hiểu được ý tứ của anh. Tống Vệ Quốc hoàn toàn không thể kiềm chế nổi nữa, khiển trách: "Còn ngẩn người ra đó làm gì nữa, không mau đi xem ngày lành tháng tốt đi."

"Mấy ngày nữa là mười tám tháng sáu, chọn ngày đó đi."

"Được ạ, vậy chú dì làm việc tiếp đi ạ, cháu về trước đây ạ."

"Ừ, ừ, ừ."

Tống Kiến Cương còn đang ngơ ngác, hơi giật mình trả xe đạp lại cho Vệ Vân Khai. Tống Vệ Quốc tiễn anh ra ngoài cửa, nhìn từ lúc người ta đạp xe ra khỏi ngõ đến lúc biến mất trong màn sương rồi mới quay vào nhà, nhất thời không hiểu là phải tức giận hay vui vẻ đây?

"Nguyệt Minh?"

Tống Nguyệt Minh hừ lạnh một tiếng: "Trước hết vẫn phải nói xem nên xử lý Dương Hồng Vệ như thế nào đây. Không phải anh hai nói muốn dẫn anh ta đến đồn cảnh sát hay sao?"

Hoàng Chi Tử và Tống Vệ Quốc hơi do dự. Nếu đưa người đến đồn cảnh sát báo án thì thanh danh con gái nhà mình phải làm sao đây?

Nhưng anh cả Tống Kiến Binh cũng không thèm đoái hoài gì đến những chuyện khác, tay siết chặt thành hình quả đấm đi đến trước mặt Dương Hồng Vệ, nhặt bất cứ thứ gì có thể dùng được từ dưới đất lên mà đánh tiếp. Dương Hồng Vệ không thể phát ra thành tiếng vì còn miếng tã trong miệng, chỉ có thể ô ô a a cầu xin tha thứ, giãy dụa nhìn về phía Tống Kiến Cương.

Tống Vệ Quốc quay đầu nhìn người con trai thứ. Trên đường về, Tống Kiến Cương bảo định Dương Hồng Vệ giao cho cảnh sát, với tội danh côn đồ cũng đủ để anh ta ngồi tù mọt gông rồi. Tống Vệ Quốc chưa từng nghe về tội côn đồ nhưng cũng muốn giải quyết chuyện của Dương Hồng Vệ cho xong. Nhưng bây giờ nhà họ Dương có con rể là quan, hai mẹ con Tống Bách Hằng cũng không thể động đến được, lỡ như anh rể muốn cứu em rể thì bọn họ không thể trừng trị Dương Hồng Vệ được. Vậy thanh danh của con gái nhà mình sẽ trở thành cái dạng gì đây?

Hơn nữa, nói không chừng còn liên lụy đến chuyện của Tống Kiến Cương, cái đạo lý nhổ củ cải ra khỏi bùn đất ông càng không thể hiểu được.

"Binh Tử, đừng đánh nữa."

Tống Kiến Binh nghe lời dừng tay lại. Dương Hồng Vệ chỉ có thể nằm dưới đất rên rỉ vài câu. Mọi người trong nhà đều nhìn về Tống Vệ Quốc.

Tống Vệ Quốc ho khan một cái, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Nguyệt Minh, mặc kệ anh hai con đi. Con muốn làm thế nào?"

"Đánh chết anh ta đi là tốt nhất!" Tống Nguyệt Minh tức giận, không thể che giấu sự ghê tởm đối với Dương Hồng Vệ.

Tống Vệ Quốc lắc đầu, chuyện này không phải không có khả năng, chỉ có điều đánh chết Dương Hồng Vệ thì ai đền?

"Đi, chúng ta vào nhà bàn chuyện chính." Tống Vệ Quốc nói xong thì đi về hướng nhà chính. Tống Kiến Cương lập tức theo sau. Hoàng Chi Tử kéo Tống Nguyệt Minh đi cùng, vừa vặn đi bên cạnh Tống Kiến Cương.

Bàn tay Tống Kiến Cương xoa đùi theo đường chỉ ở mép quần một cách không hề tự nhiên, đôi lông mày tỏ vẻ bất an. Tống Nguyệt Minh nhìn thấy rất rõ ràng rồi sau đó cúi đầu xuống che đi đôi mắt đầy phong ba bão táp. Quả nhiên đúng như dự đoán của cô...

Tống Vệ Quốc còn chưa nói gì, thở dài một hơi, từ trong túi quần lấy ra một gói thuốc lá bị đè bẹp, khói thuốc lá nhàn nhạt nhanh chóng lan tràn bốn phía.

"Mọi người đều bị đánh thành như vậy, chúng ta không thể trói không buông, Nguyệt Minh, tôi sợ giao cho cục công an làm hỏng thanh danh của cô."

Lời nói đáng sợ, hơn nữa Tống Nguyệt Minh còn đang ở tuổi chờ gả đi, cô có thể nói mình không thèm để ý người khác nói cái gì, nhưng ở nhà họ Tống cô chỉ làm nũng vậy thôi, người thực sự làm chủ cho mọi chuyện vẫn là Tống Vệ Quốc.

"Vậy thì nói anh ta đến nhà chúng ta trộm đồ, bị anh hai bắt được đánh một trận, xem cục công an có phán cho hay không."

Tống Vệ Quốc hít một hơi thuốc, suy tư về tính khả thi của cách này, Hoàng Chi Tử thấp giọng oán giận: "Cương Tử, anh em sao lại như con, đã nói không cho con đi chơi cùng với người họ Dương kia rồi, nhất định phải hại em gái thì con mới cam tâm à?”

"Mẹ, con không chơi với anh ta nữa."

"Được rồi, hiện tại nói chuyện này cũng vô dụng." Tống Vệ Quốc nhíu mày.

Lông mày Hoàng Chi Tử dựng thẳng lên: "Vậy cũng không thể buông tha cho Dương Hồng Vệ được? Tôi thấy đánh vẫn đang còn nhẹ!”

Tống Vệ Quốc xua tay, lẩm bẩm hỏi: "Tôi nói người ta là trộm cắp, vậy lỡ Dương Hồng Vệ không nhận tội làm sao?”

"Nhà dượng Nguyệt Minh không phải có người ở cục công an sao?"

“...... Cũng đúng, tôi đi hỏi bà ấy một chút, nhất định phải cho Dương Hồng Vệ biết tay."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp