Tiểu Kiều Thê Thập Niên 80

Chương 23


4 ngày

trướctiếp

Thật ra ngay từ đầu, Tống Nguyệt Minh nghi ngờ Tống Kiến Cương muốn dùng tội danh lưu manh để diệt trừ Dương Hồng Vệ, sau đó nghĩ lại, Tống Kiến Cương muốn diệt trừ Dương Hồng Vệ không cần tốn nhiều công sức như vậy.

Trong nguyên tác Dương Hồng Vệ và Tống Kiến Cương cùng một ổ rắn độc, Tống Kiến Cương giết chết Tống Nguyệt Minh, cùng Dương Hồng Vệ làm chuyện xấu không ít lần, khi hai người chia nhau không đồng đều, Dương Hồng Vệ lại dùng chuyện năm đó uy hiếp Tống Kiến Cương, Tống Kiến Cương trong cơn giận dữ giết chết anh ta.

Tống Kiến Cương sau khi giết người bỏ trốn, là Tống Bách Hằng tự tay bắt được người, Vệ Vân Khai gây áp lực nhanh chóng kết án Tống Kiến Cương tử hình, nhân vật trong bóng tối tồn tại khi Dương Mẫn còn trẻ từ đó biến mất hoàn toàn trên thế gian.

......

Đứng ở góc độ người ngoài cuộc nhìn lại toàn bộ sự việc, Tống Nguyệt Minh không thể không bội phục sự trí thông minh của Tống Kiến Cương, vẻn vẹn chỉ mấy ngày, anh ta có thể nghĩ ra ý tưởng này để hoàn thành mơ ước, thật sự đủ lòng dạ ác độc.

Tống Nguyệt Minh có thể suy nghĩ rõ nguyên nhân và hậu quả của mọi chuyện, căn cứ vào động tác rất nhỏ của Tống Kiến Cương để chứng thực suy đoán của mình, trong nháy mắt cô do dự muốn vạch trần mọi chuyện, nhưng cô không có chứng cớ, tất cả dựa vào suy đoán, trước hết cho dù hai vợ chồng Tống Vệ Quốc có tin hay không, mà dựa vào tính cách ban đầu của cô căn bản không thể nghĩ tới chân tướng chuyện này, nói ra chỉ dẫn tới hoài nghi.

Cho dù hai vợ chồng Tống Vệ Quốc tin tưởng đi chăng nữa, Dương Hồng Vệ bị đưa đến cục công an, Tống Kiến Cương cũng trốn không thoát, cô lông tóc không bị tổn hại, Tống Kiến Cương phải vào tù, hai vợ chồng Tống Vệ Quốc bỏ được sao?

Còn nữa, nếu Tống Kiến Cương không bị phán án, vậy anh ta sẽ đối phó với cô như thế nào đây?

Nghĩ đi nghĩ lại, Tống Nguyệt Minh tính toán lấy tĩnh chống lại động, Tống Kiến Cương không biết cô đang suy nghĩ cái gì, nhưng cô lại biết Tống Kiến Cương muốn làm cái gì.

Tống Nguyệt Minh muốn thoát khỏi nhà họ Tống đến thành phố tìm một công việc từ từ rời khỏi tầm mắt mọi người, cho dù sau này có cái gì khác biệt cũng dễ giải thích, nhưng đây là thời đại ra ngoài đều cần thư giới thiệu, hai vợ chồng Tống Vệ Quốc không nỡ buông tay để con gái mình rời đi, mà đúng lúc này, Vệ Vân Khai lại đồng ý mối hôn sự này, đây là một cơ hội, Vệ Vân Khai là đối tượng tốt nhất trong phạm vi cô có thể lựa chọn.

Nếu tiếp tục ở nhà, Tống Kiến Cương vì đạt được mục đích, không biết sẽ làm gì với cô nữa.

Tống Nguyệt Minh không dám mạo hiểm, tất cả mọi chuyện đều chỉ có thể cân nhắc tỉ mỉ, từ từ nghĩ cách đối phó, cũng may, cô cũng không thiếu kiên nhẫn.

Chẳng qua, sao Tống Kiến Cương lại chắc chắn như vậy chứ, sao Tống Nguyệt Minh lại cam tâm tình nguyện gả cho Dương Hồng Vệ, là uy hiếp hay là dụ dỗ?

Tóc đã sớm lau khô, trán còn có mồ hôi toát ra, Tống Nguyệt Minh mò mẫm tìm được quạt bồ, quạt cho mình, gió mát từ từ thổi tới, trái tim của cô dần dần ổn định lại.

Trước khi đi ngủ, Tống Nguyệt Minh bỗng nhiên nghĩ đến Vệ Vân Khai, anh cứu cô hai lần liên tiếp, thật đúng là thiếu nợ người ta.

Sáng sớm thức dậy rửa mặt ăn cơm, Tống Nguyệt Minh nhìn hai cái bát sứ thô nền trắng viền xanh được đặt trên bàn cơm, bên trong là món trứng hầm vàng vàng mềm mềm, phía trên được thêm hai giọt dầu mè, mùi hương hỗn hợp của hai loại đồ ăn đối với người dậy sớm đang đói bụng kêu ọc ọc mà nói là sự kích thích khứu giác tuyệt vời nhất.

Hoàng Chi Tử chỉ chỉ vào bát nhiều hơn: “Nguyệt Minh, nhanh ăn đi.”

Một bát khác là dành cho Đại Bảo, Vương Quyên rửa mặt cho Đại Bảo xong thì bế thằng bé đến bên bàn ăn, vẻ mặt như thường bưng bát khác lên đút cho Đại Bảo ăn cơm, cả nhà liên tục ngồi xuống ăn cơm, hôm nay Hoàng Chi Tử nấu một chút nước cơm, ở đây cũng không phải nơi trồng trọt lúa nước, cây trồng nông nghiệp phổ biến nhất là lúa mì, ngô, đậu nành và cây bông, Tống gia không thường xuyên ăn gạo tẻ, gạo tẻ tinh luyện càng ít ăn hơn.

 “Mẹ, con muốn uống nước cơm.”

Đương nhiên Hoàng Chi Tử không có ý kiến, lấy cho Tống Nguyệt Minh một bát nước cơm đặc, Tống Nguyệt Minh ăn hai miếng trứng hầm rồi đẩy nó ra chính giữa bàn ăn, cúi đầu uống nước cơm, mỗi ngày cô đều ăn trứng hầm nên không hiếm lạ trứng hầm cũng bình thường.

Bát trứng hầm này vừa được đẩy ra, mỗi người chia nhau ăn một ít, còn dư lại đều được Hoàng Chi Tử phần cho Vương Quyên, con dâu cả không gây chuyện được bà thích, hống hồ trong bụng cô còn mang thai em bé, bà bằng lòng cho Vương Quyên ăn ngon, chỉ là nghĩ như vậy, Hoàng Chi Tử phát sầu vì không biết phải tìm cho Tống Kiến Cương người vợ như thế nào.

Bữa sáng rất yên tĩnh, không ai nhắc đến việc phiền lòng ngày hôm qua. Sau khi ăn xong thì phải đi làm việc, Hoàng Chi Tử ở lại nhà lục tung đồ đạc tìm ra hai tấm vải mới đo lên người Tống Nguyệt Minh.

“Mẹ, mẹ muốn dùng hai tấm vải này may quần áo cho con sao?”

“Con còn phải gặp mặt người ta, không may quần áo không ổn.”

Vương Quyên ở bênh cạnh cười tủm tỉm: “Mẹ, trong phòng con còn có một tấm vải, mẹ xem xem có thể may quần áo cho em hay không.”

Cô nói xong liền đi về phòng tìm vải, Hoàng Chi Tử nhân cơ hội dạy dỗ con gái út, búng nhẹ trán cô khuyên bảo: “Về sau lấy chồng rồi phải giống chị dâu con đó, biết chưa?”

Tống Nguyệt Minh không tỏ ý kiến, có bố mẹ chồng ghê gớm và cô em chồng ngang ngược như thế, Vương Quyên mà không biết điều thì sao có thể sống thoải mái được.

Hoàng Chi Tử cũng đang âm thầm quan sát vẻ mặt của cô, tình hình hôm qua như thế nào bọn họ cũng không nhìn thấy, nhưng lại nhìn thấy con giá út không mảy may có chút ám ảnh nào, vừa thả lỏng một hơi, cái tính nết tùy tiện này không biết giống ai.

Vương Quyên cầm ra một tấm vải màu đỏ tươi, Tống Nguyệt Minh sau khi xem thì lắc đầu, cô không cần màu sắc này, cũng không phải là làm cô dâu.

“Hay là con vẫn mặc quần áo trước đây của con đi.”

Vốn dĩ trong nhà cũng không có nhiều tấm vải lắm, lại đi Cung Tiêu Xã mua vải mới thì thời gian quá gấp, lỡ mà việc kết hôn có nhiều chỗ phải dùng đến vải thì sao. Hoàng Chi Tử không còn cách nào chỉ có thể từ bỏ ý định may quần áo mới.

Mẹ chồng ở nhà, Vương Quyên xin phép một tiếng bế Đại Bảo về thăm nhà mẹ đẻ, anh em nhà mẹ đẻ của cô đang xây nhà chuẩn bị cuối năm cưới vợ, cô muốn đến giúp đỡ.

Trong nhà chỉ còn lại Hoàng Chi Tử và Tống Nguyệt Minh, Hoàng Chi Tử không nhịn được gặng hỏi: “Chuyện kia, là ai đặc biệt đến nhà chúng ta vậy?”

“Không phải.”

“Mẹ nghe chị dâu con nói, hai người các con còn đứng nói chuyện trong nhà chính một lúc.”

Tống Nguyệt Minh gật đầu: “Là anh ấy hỏi đến việc đó, chỉ cần con đồng ý, anh ấy sẽ nhờ người tới nhà thưa chuyện.”

Trong lòng Hoàng Chi Tử buông lỏng, lộ ra một nụ cười: “Vậy còn được, Nguyệt Minh của chúng ta xinh đẹp như thế này, không xem trọng con chỉ có đồ mắt mù thôi!”

“Mẹ!”

“Được rồi, không nói con nữa, con gái lớn biết xấu hổ rồi.”

Hoàng Chi Tử trêu ghẹo như trước, Tống Nguyệt Minh hơi cười cười, đang định hỏi dò một chút xem quy trình của chính thức gặp mặt là như thế nào, bỗng nhiên nghe được một trận ồn ào bên ngoài, ước chừng có khoảng mười mấy người từ bên này đi qua, Hoàng Chi Tử đi ra ngoài cửa xem, lúc trở về sắc mặt không được tốt lắm.

“Mẹ, sao vậy ạ?”

Hoàng Chi Tử không kìm được lời nói: “Là Dương gia định hôn với cô giá kia, đi tặng thiệp rồi.”

“Tặng thiệp?”

“Chính là tặng lễ vật dạm hỏi định hôn.”

Sắc mặt Hoàng Chi Tử rất xấu, bà trông mong hôn sự của Dương Mẫn và Tống Bách Hằng không thuận lợi, tốt nhất là Dương Mẫn lấy chồng xa một chút, vài chục năm không thấy mặt càng tốt.

Thực ra Tống Nguyệt Minh lại không có cảm giác gì, người ta hai bên tặng qua lại hôn thiếp thì sẽ kết hôn, nhanh chóng thấy được kết cục của câu chuyện mới tốt chứ. Nhưng mà điều này ở trong mắt Hoàng Chi Tử là con gái út buông bỏ Tống Bách Hằng, để tâm với Vệ Vân Khai rồi, bà có thể có được một chút an ủi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp