Từ trước cửa đến bàn cạnh bục giảng chỉ vài mét, nhưng Tống Vãn Chi lại đi như đi quãng đường dài cả thế kỷ.

Giang Tứ không vội.

Mục đích của việc giữ cô lại là để cho mắt cá chân của cô được nghỉ ngơi đã đạt được, dưới bục giảng không nói tự hiểu. Anh vừa nói chuyện điện thoại với bà nội, vừa nhìn cô lại gần.

Những học sinh khác của lớp một đã rời đi rồi. Dưới con mắt quan sát của các tân sinh viên các lớp khác trong Khoa Tự động hóa, cô gái căng bả vai như để phòng bị, mặc dù vẫn muốn chạy nhưng có lẽ không đủ dũng khí.

Chỉ có thể như giờ phút này, giống như một cây kim nhỏ bị nam châm ghim chặt, vừa bất an, vừa loạng choạng như bị một lực từ trường vô hình kéo về phía anh.

Vẫn thuận mắt.

“…Nói chuyện với cháu cháu có nghe không?” Có lệ quá rõ rõ ràng, bà nội rốt cuộc cũng nhận ra.

Giang Tứ thu lại ánh mắt ngang ngược: “Cháu nghe thấy rồi,” anh cụp mắt xuống một nửa, lười biếng chậm rãi nói, “Cháu nghe theo sai bảo của bà, lúc nào mà bà hỏi được thông tin của đứa cháu gái hay cháu trai ở xa thì lúc đấy cháu sẽ đưa người cháu đến tận cửa, làm trâu làm ngựa, vì nghĩa diệt thân, chăm sóc như thế được là được rồi chứ bà? “

“Cháu nghe xem cháu lại dùng từ không đứng đắn nghiêm túc!” Bà cụ tức giận không nhẹ, “Nhà họ Giang đến đời bố cháu cũng còn coi như còn n-một nửa dòng dõi thư hương truyền thừa lại, sao đến đời cháu lại có cái đứa tai hại bỡn cợt đời như thế hả? Cháu nói xem cháu như thế trăm năm sau bà bà xuống dưới đấy lấy mặt mũi nào để đối mặt với ông nội cháu và tổ tiên nhà họ Giang nữa? ”

Giang Tứ nói nhỏ: “Vậy thì ông nội của chính là một lão già cổ hủ, trăm năm dòng dõi thư hương của nhà họ Giang, sao vẫn không mang theo bà đi theo thuyết vô thần nhỉ?”

“GIANG, TỨ!”

Bà cụ bực mình gọi một tiếng đến nỗi chiếc tai nghe bluetooth đều rung lên.

“Nghe giọng bà đầy năng lượng như vậy, gần đây thân thể chắc cũng không kém.” Khóe mắt lướt qua chiếc váy trắng ở góc, ánh mắt Giang Tứ khẽ nhúc nhích, “Cháu ở trường có việc, hôm nay không nói chuyện với bà được rồi. Đợi cuối tháng trả lời câu hỏi hỏi biện luận hạng mục trung tâm xong, cháu về thảo luận chuyện này với bà, được chứ? “

“Hừ!”

Bà cụ mang thù tắt điện thoại trước.

Giang Tứ giơ tay gõ hai lần vào tai nghe bluetooth để tắt chế độ nghe gọi. Sau đó anh nhướng mắt nhìn cô gái đang dừng trước mặt mình một mét.

Cô gái yên lặng quy củ hơi cúi đầu, không ngẩng đầu cũng không nhìn anh. Vẫn là chiếc váy dài màu trắng như trước, khi không có gió gần như che đi hết cổ chân mảnh khảnh của cô, che đi vết sẹo dài. Điểm khác biệt là phần thân trên được thay bằng một chiếc áo sơ mi mỏng dài nửa tay, màu trắng gạo nhạt, hơi ôm sát cơ thể, tôn lên bầu ngực nhỏ phập phồng và vòng eo thon nhỏ, nhỏ đến nỗi một vòng tay có thể ôm trọn lấy.

Cổ áo cũng có vẻ thấp hơn lần trước, xương quai xanh như có thể chứa nước lộ ra, mái tóc đen buộc một nửa, một nửa xõa, chiếc cổ trắng ngần với những đường nét xinh đẹp sạch sẽ cũng lộ ra dưới mắt anh.

Giang Tứ nhìn không chớp mắt: “Tôi không ăn được em, qua đây một chút nữa.”

“…”

Trong phòng học rất nhiều người thầm đánh giá, Tống Vãn Chi cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hai tay cô nắm chặt lấy làn váy, cứng ngắc bước một bước rất nhỏ về phía anh.

Giang Tứ thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm mắt cá chân của cô gái giấu dưới làn váy, dừng lại vài giây, anh thản nhiên khịt mũi: “Dưới chân em có một cây thước milimet sao?”

“… Không.” Cô nhẹ giọng, yên lặng quy củ trả lời câu hỏi vô lý của anh.

“Vậy là buổi tối mấy ngày hôm trước tôi ăn thịt người bị em bắt gặp à?”

“?” Tống Vãn Chi giật mình, vô thức ngước mắt lên.

Thấy cô thật không dám tin, Giang Tứ tức giận đến mức cúi đầu cười: “Bằng không thì sao em biết tôi là ai, còn là cái dáng vẻ như tôi có thể ăn thịt em bất cứ lúc nào vậy? Hay là trước đây giữa chúng ta có chuỗi đồ ăn nào đó mà tôi không biết, bên cạnh ghi chú tôi ăn em đến cả xương cũng không nhả?”

“Em,” Hai má Tống Vãn Chi hơi ửng hồng vì lời trêu chọc của anh, nhưng cô vẫn không dám đối mặt với cái nhìn chằm chằm, “Không có.”

Tất cả học sinh An Kiều đều biết, Giang Tứ có trí nhớ tuyệt vời, gần như đã gặp qua là không quên.

Chỉ là anh rất ít khi quan tâm đến người hay vật, càng lười nhớ tới. Thế nên từ lúc nhỏ anh đã vào câu lạc bộ thiếu niên thiên tài MENSA(1), nhưng đến lúc tốt nghiệp cấp ba anh cũng chả nhận ra nổi nửa lớp bạn học cùng, đối với vài vị lãnh đọa hay giáo viên thì càng chẳng nhớ bao nhiêu… Đây sớm đã là chuyện cười về anh ở An Kiều.

(1)Thiên tài MENSA: Mensa là cộng đồng gồm những người có IQ cao nhất và lâu đời nhất trên thế giới. Đây là một tổ chức phi lợi nhuận dành cho những người có điểm số IQ cao hơn 98% nhân loại, kết quả thu được từ việc kiểm tra IQ hoặc thông qua một số kết quả bài kiểm tra trí thông minh hợp lệ khác.

Vậy thì nghiêm khắc mà nói, Giang Tứ đã từng nhìn thấy Tống Vãn Chi một lần, trong đám đông ở giảng đường An Kiều.

Thế nên cô không dám lại gần, vì sợ anh nhớ ra.

Càng sợ anh không nhớ ra.

Bây giờ xem…. Có lẽ là câu sau rồi.

Tống Vãn Chi véo đau đầu ngón tay, mới kiềm chế được cảm xúc đang dâng lên. Cô biết rằng cô không thể mặc kệ để nó phát triển, cô cũng không thể tự nhiên đỏ mắt đứng trước mặt anh

“Em đây là bị tôi dạo phát khóc rồi?” Một âm thanh lười nhác đột nhiệt không kịp phòng ngừa vang lên.

Tống Vãn Chi sững sờ một lúc, sau đó vô thức ngước mắt lên lắc đầu: “Em không khóc.”

“…”

Đôi mắt màu nâu trà trong suốt và sạch sẽ

Đuôi mắt hơi rủ xuống, đúng là không khóc.

Nhìn cô một cái thật sâu, Giang Tứ kìm chế cảm xúc.

Nếu không phải là phần lớn tân sinh viên vẫn còn ở trong lớp, anh có lẽ đã không thể kìm được ý trêu chọc của mình khi bị cô gợi lên… Thậm chí anh còn muốn khéo cô gái nhỏ đến trước mắt cẩn thận nhìn đôi tay đôi chân nhỏ nhắ,  xem cô có bị vài hành động quá mức của anh mà sợ đến mức khóc ra tiếng không.

Cũng chỉ nghĩ thôi.

Cũng không thể luôn bắt nạt bạn nhỏ mà tên còn chưa biết được.

Giang Tứ tâm phiền ý loạn, vô thức đưa tay sờ hộp thuốc lá, nhưng trước lúc rút ra lí trí đã trở về, chậm rãi ấn lại

“Có kẹo không?” Giang Tứ hỏi.

Tống Vãn Chi sững sờ: “Kẹo?”

“Ừ. Có que hay không đều được.” Giang Tứ khàn khàn nói, hơi quay mặt về phía cô, âm thanh vì vậy bị đè nén giữa hai người. Ánh sáng từ phía sau hắt vào bóng anh, làm cho khuôn mặt góc cạnh của anh dường như nhiễm một phần tối tăm mập mờ.

Sau khi xác nhận vẫn còn hơi khó hiểu, Tống Vãn Chi lắc đầu: “Không có.” Cô im lặng một lúc, mới dám nhỏ giọng hỏi: “Anh bị tụt huyết áp à?”

Rõ ràng thứ anh ấy không thích nhất là đồ ngọt.

Có phải là dự án thử nghiệm của trung tâm nghiên cứu hệ thống không người lái mệt quá không …

“Tụt huyết áp?” Giang Tứ bật cười, “Nếu như tôi bị, em sẽ đi tìm kẹo cho tôi sao?”

“Vâng.” Tống Vãn Chi không nghĩ nhiều, nghe xong gật đầu.

Ánh mắt Giang Tứ ngưng trọng trong chốc lát.

“Đáng tiếc là không.” Anh quay mặt lại, vẻ mặt thoải mái, “Tôi nghiện thuốc lá.”

Tống Vãn Chi cau mày, “Hút thuốc không tốt.”

“…”

Bục giảng bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Lý trí đã trở về ngay trong một giây sau, Tống Vãn Chi biết rằng mình đã phạm sai lầm… Dưới bản năng thích một người quá nhiều năm, cô vô thức quan tâm đến anh, thậm chí nói chuyện đúng mực đều quên mất.

Cô quên mất rằng, họ chỉ là những người xa lạ đã gặp nhau vài lần mới đúng.

Quả nhiên, Giang Tứ quay người, khuôn mặt nhiều hơn hai phần ý cười: “Đối với bạn nhỏ mà nói, hút thuốc đúng là không tốt.”

Tống Vãn Chi cau mày, không nói gì.

“Không phục sao, bạn nhỏ?” Anh cười đến khản cả cổ.

Tống Vãn Chi gần như xoắn lại thành xương hoa, một lúc sau cô không chịu nổi, không nhìn anh nữa, rũ xuống hàng mi run rẩy, nhẹ nhàng nói: “Hút thuốc quá nhiều sẽ bị ung thư.”

Giang Tứ càng cười hơn, ngoài ý muốn cúi thấp người về phía cô, cảm giác áp bức tăng lên: “Vừa rồi em còn sợ muốn chạy, bây giờ ngược lại lại muốn quản anh hút thuốc hay không, em muốn làm bạn gái của anh ư?”

“-“

Tống Vãn Chi kinh ngạc ngước mắt lên.

Lời vừa nói ra, ngay cả Giang Tứ cũng kinh ngạc.

Nói đùa là vậy, nhưng anh cũng không thể nói đùa với những nữ sinh như vậy, huống chi là với một cô gái nhỏ vừa gặp mặt, còn chưa biết tên.

“Xin lỗi, tôi hay nói đùa với bạn bè của mình.” Giang Tứ liếc cô một cái, một hai giây liền kìm nén cảm xúc ngả người ra sau, “Lát nữa chúng ta sẽ tập trung ở sân tập khu B, em xuống lầu trước đi. “

“…”

Sắc mặt Tống Vãn Chi tái nhợt, trước khi anh có thể nhìn thấu cảm xúc của cô, cô xấu hổ rũ mi xuống, xoay người bước ra ngoài.

Cô biết Giang Tứ có lẽ không thiếu những “bằng hữu” có thể nói đùa như thế này, và anh chỉ coi cô là một trong số đó. Là cô phạm quy trước, cô không có quyền trách người khác, càng là dưới tình huống rõ ràng hơn tất cả những người khác, bạn gái cũ của Giang Tứ luôn nghe lời anh, sẽ không có người dám quản anh, thói quen xấu hút thuốc lá này cũng sẽ không có một người dám quản anh. Chuyện mà ngay cả bạn gái cũ của anh còn không quản được, một người xa lạ như cô dựa vào gì mà dám mở miệng.

Tại sao không nhịn xuống, rõ ràng đã tự nhủ với bản thân sẽ không tới gần.

Tống Vãn Chi càng nghĩ càng buồn bực, cúi đầu xuống, bước chân càng nhanh, cô cảm thấy bản thân như vai hề bị chọc thủng lớp hóa trang, ở trên sân khấu không tiếng động cười vang, vừa chật vật lảo đảo chạy đi.

Dường như có một ánh nhìn sau lưng cô, giống như một tia sáng vô hình chiếu theo, buộc cô phải rời đi nhanh hơn.

Ánh mắt Giang Tứ tối sầm đứng trên bục giảng.

Anh híp mắt nhìn theo bóng lưng đang chạy đi có chút tập tễnh, cho đến khi cô biến mất hoàn toàn.

Nói đến một câu trêu đùa về bạn gái, dọa cô đến nỗi sắc mặt đều trắng bệch. Tốc độ chạy trốn có lẽ nhanh gấp mấy chục lần cô đến đây, không kịp chờ đợi lại hoảng sợ.

Qủa nhiên là một tờ giấy trắng, còn không thể hiểu được chỉ sợ mình anh như hổ.

Trực giác rất nhạy bén, nhưng vẫn không hiểu quy tắc.

Ví dụ, khi đối mặt với động vật ăn thịt săn mồi hung dữ như hổ và sư tử, điều nguy hiểm nhất là quay đầu bỏ chạy…cái lưng bất khuất sẽ chỉ khơi dậy ham muốn săn mồi của chúng, chiếc cổ mềm mại yếu ớt lại càng dụ dỗ dã thú nhào lên cắn, rồi kéo về hang.

Cơn cáu kỉnh bị khơi dậy kèm cơn thèm thuốc lá không thể kìm nén được, thay vào đó, ngày càng bùng lên dữ dội như thể bị đổ một thìa dầu vào lửa.

Giang Tứ đưa tay vào túi, lấy chiếc bật lửa Zippo(2), mở ra rồi lại đóng lại. Sau nhiều lần lặp đi lặp lại, cảm xúc đó cuối cùng cũng bị những âm thanh nghiền thành bột, bị bóp nghẹt và ẩn vào một góc tối vô hình.

“Năm phút sau,” Giang Tứ quay lại, vẻ mặt buông lỏng không nhìn thấu cảm xúc, cũng không thèm nâng mắt lên, “Tập hợp dưới tòa nhà số ba sân tập khu B. Mỗi lớp sẽ dẫn đầu đội, chuẩn bị hoạt động ngoại khóa. “

“…”

Tác giả có điều muốn nói:

Giang Tứ (Phiên bản ác ma): Dễ thương, tôi muốn …

Giang Tứ (Phiên bản thiên sứ): [lấy tay che mặt] Không, cậu không muốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play