Tống Vãn Chi ngẩn người khoảng 5 giây, cũng nín thở năm giây.

Cho đến khi lông ngực ngạt thở cô mới hồi hồn lại, cô theo bản năng thở ra: “Xin lỗi, tôi không nên … khụ……”

Muốn lùi lại nhưng không kịp.

Mùi bạc hà tuyết tùng mát lạnh, lẫn với mùi thuốc hay là mùi hương cỏ hương bài(1) ép người, nắm lấy chủ quyền ngay khi cô hít vào.

(1) 香根草– cỏ Vetiver: Cỏ hương bài hay cỏ hương lau là một chủng trong dòng cỏ Vetiver, rễ của loài cỏ này được dùng làm tinh dầu và nước hoa, tinh dầu. Cỏ hương bài có màu nâu hổ phách và khá đậm đặc, mùi của nó được miêu tả là thơm ngọt, khói, gỗ, đất, hổ phách.

Tống Vãn Chi chưa nói xong một câu đã ho khù khụ, giọng nói nhỏ hơn, cơn ho ngày càng nhiều, ngực như bị xe rách, đau đớn khó thở.

Giang Tứ cứ như vậy tựa vào tường nhìn.

Cô gái trước mắt đứng cách anh rất gần, ngón tay mảnh khảnh giữ chặt lấy cổ áo, cổ áo mỏng manh căng ra như dây đàn, như có thể đứt ngay trong giây tiếp theo. Cơn ho không dứt, cuối cùng cô như không chịu được nữa, quay lưng lại.

Trong buổi đêm mùa hè, chiếc áo sơ mi trắng mỏng không thể che giấu được xương quai xanh xinh đẹp, cùng với chiếc cổ trắng thanh tú khẽ run lên theo từng tiếng ho khan.

Mí mắt Giang Tứ bỗng nhiên nhảy lên.

Chiếc bật lửa kim loại được giữ lỏng lẻo giữa các ngón tay của anh trong một giây đã bị anh nắm trong lòng bàn tay. Giang Tứ kiềm chế ý cười phóng túng, nâng mắt nhìn qua.

Tống Vãn Chi ho một lúc mới lấy lại được hơi thở.

Cô nghe tiếng người đó đã rời đi, liền chậm rãi đỡ tường quay lại, lại nhìn thấy Giang Tứ dừng lại cách đó hai mét, không biết quay trở lại lúc nào.

Tống Vãn Chi giật mình, ngón tay vừa thả ra lại nắm lại.

Đôi môi rạng rỡ vì ho lại bị giấu đi, đôi mắt đen láy nhìn anh hoảng sợ như sương đêm ướt đẫm.

Ánh mắt Giang Tứ động động, sau lại dời đi như không để ý.

Dừng hai giây, anh đưa chai nước khoáng trên tay qua, cười chế nhạo một tiếng: “Tôi mới hút điếu thuốc, em đã ho như bắt em hút một hộp, làm bằng sứ à?”

Tống Vãn Chi xấu hổ nắm chặt đầu ngón tay, lông mi hơi rũ xuống: “Cảm ơn, không cần.”

Giang Tứ chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm cô hai giây rồi lại cười: “Sợ tôi?”

Chỉ là lần này, giọng anh lạnh lùng không thể giải thích được.

Tim Tống Vãn Chi không lý do run lên một nhịp, im lặng lại thấp thỏm ngẩng đầu nhìn anh.

Giang Tứ tiến lên một bước.

Hoàn toàn là bản năng, Tống Vãn Chi với khuôn mặt tái nhợt lùi lại một bước.

Người đó dừng lại, mắt dài hơi nheo lại: “Tôi là virus sao?”

Tống Vãn Chi cứng đờ lắc đầu.

Nhưng dáng vẻ như chuẩn bị xoay người bỏ chạy bất cứ lúc nào, không thèm giấu một chút.

Giang Tứ cúi đầu, bỗng nhiên cười lên.

Sự cáu kỉnh vừa nảy sinh trong lòng anh không những không kìm nén được mà ngược lại bởi vì một hai cử động nhỏ và biểu hiện của cô mà càng khó chịu hơn.

Giang Tứ giơ tay ấn ấn gáy. Màu của hình xăm gai đỏ quấn chặt vào làn da trắng lạnh của anh càng đậm hơn.

Anh lại nghiêng người, như thể lười nhìn cô thêm: “Vào đi.”

Trong vườn nướng vẫn náo nhiệt.

Tống Vân Chi liếc nhìn một cái rồi cúi đầu: “Cảm ơn.”

“…”

Âm thanh càng nhỏ.

Như niết một cái có thể vỡ nát vậy, nghe đến nỗi mí mắt Giang Tứ giật giật.

Chỗ mắt cá chân của cô gái hơi khập khiễng, rõ ràng là hoảng sợ đến mức không dám nhìn anh, nhưng vẫn chầm chậm bước đi. Hương thơm đặc biệt thanh mát và đăng đắng của vị trà bị gió thổi bay lên cuốn theo mái tóc cô, lại một lần tiến vào hô hấp của anh.

Giang Tứ hơi nhướng mắt, vô nghĩa cười một tiếng.

Anh nghiêng người dựa vào trước tường, sờ hộp thuốc rồi lắc ra một điếu, tùy ý cắn một cái, dáng vẻ lười biếng ngả về phía sau, híp mắt nhìn cô từ từ đi về phía xa.

Anh cắn đầu thuốc lá đã mềm trong miệng, từ từ cắn xoay giữa môi và răng.

Cuối cùng, yết hầu Giang Tứ khẽ nhúc nhích.

“Đã không ngửi được mùi thuốc, sau này đừng học người nghe trộm góc tường nữa.”

Tống Vãn Chi dừng lại một chút.

Cô nghe hiểu ý trong lời chế diễu đó, sắc mặt hơi tái đi, nhưng cô không bào chữa cũng không quay lại nhìn, im lặng bước đi.

Đèn dầu ngày càng tối.

Chai nước khoáng chưa mở đã bị ném vào thùng rác trên đường không chút do dự, Giang Tứ xoay người, cắn điếu thuốc còn chưa châm trong miệng bước vào bóng đêm.

Chưa đầy một tuần sau khi học kỳ mới bắt đầu, có hai “chuyện lớn” đã xảy ra trong diễn đàn Đại học S.

Thứ nhất, năm nay có một tân sinh viên tên là Cận Nhất, bất kể ngoại hình, tính cách hay thành tích đều đứng nhất. Vào ngày báo danh một mình kinh động cả một nửa Viện mỹ thuật, càng tuyệt hơn là thành công lọt vào top người nổi tiếng của trường, cùng với Giang Tứ được gọi là “Song Thảo Đại học S”.(2)

(2) 草 – Thảo: Trong từ 校草– Giáo Thảo chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường học, không chỉ đẹp trai mà mọi thành tích hay hoạt động đều xuất sắc, bên cạnh Giáo Thảo còn từ 校花 – Giáo Hoa chỉ nữ sinh.

Thứ hai, có tin đồn rằng Giang Tứ, người đã độc chiếm vị trí giáo thảo của Đại học S trong hai năm, lại có bạn gái mới rồi.

“Tớ thấy không có khả năng, nhất định là giả. Gần đây chưa nghe nói có ai tỏ tình thành công với anh ấy.” Lúc nói chuyện Vương Ý Huyên đang ngồi ở mép giường của mình, vừa thả chân đung đưa miệng vừa răng rắc nhai hoa quả sấy.

Sau vài ngày, bốn người họ đã trở nên quen thuộc với nhau hơn, bản chất của Vương Ý Huyên là đồ tham ăn cộng thêm ngốc nghếch đã sớm không giấu được. Chỉ cần cô ấy ở trong ký túc xá, các loại đồ ăn vặt chưa bao giờ rời khỏi tay.

Góc chéo đối diện, cây chì kẻ mày của Khang Tiệp đang đối diện với gương dừng lại, hỏi: “Chuyện con gái tỏ tình này, chỉ đương sự biết rất bình thường chứ?”

“Chị Khang làm ơn mà, đó là nam sinh khác thôi? Đây là Giang Tứ!” Vương Ý Huyên vỗ vỗ lan can bên giường, “Nếu đổi lại là cậu tỏ tình thành công, chẳng lẽ cậu không thông báo cho thiên hạ, để vô số tiểu yêu tinh(3) biết, người đàn ông này, ít nhất thì hiện tại, anh ấy đã là của cậu rồi!? “

(3) 小妖精 – tiểu yêu tinh: Trong trường hợp này chỉ những người con gái xinh đẹp mơ ước người đàn ông đã có người yêu.

Khang Tiệp nhướng mày suy nghĩ một lúc: “Cũng có lý.” Sau đó, cô ấy gật đầu quay lại.

Vương Ý Huyên đảo mắt, đặt túi đồ ăn vặt xuống, dựa vào lan can nằm xuống hướng về phía Khang Tiệp: “Chị Khang(4), cậu dám khiêu chiến một chút không?”

(4) 康姐 – Khang tỷ: Đồng âm với tên của Khang Tiệp – 康婕, đều có phiên âm là /Kangjie/.

“Khiêu chiến gì?”

“Tỏ tình với Giang Tứ.”

“?” Tay Khang Tiệp run một cái tạo thành một đường chân mày nghuệch ngoạc. Cô quay đầu, “Cậu nhìn tớ giống điên rồi không?”

“Chính là không điên mới để cậu thử xem mà. Hiện giờ cậu là hoa khôi được khoa mình công nhận, lại còn là mẫu người mà Giang Tứ thích, cậu mà tỏ tình thì độ khó nhất định ít hơn người khác rất nhiều!”

Khang Tiệp thở dài, dựa vào ghế quay lưng lại: “Tuy rằng cuộc sống của chị đây quả thực rất hạnh phúc và suôn sẻ, không có khó khăn gì, nhưng tớ không muốn nhà rỗi tìm cái việc như đâm đầu vào tù kích thích bản thân mình này, được không? “

“Đừng nói với tớ là cậu không có tý cảm giác nào với Giang Tứ?”

“Câu hỏi của cậu rất đau tim.”

“Ừm?”

Khang Tiệp đặt bút kẻ lông mày xuống, đứng dậy đi đến cạnh giường của Vương Ý Huyên: “Tướng mạo của Giang Tứ, nếu là đàn bà có lẽ rất khó không thèm …, chị đây cũng vậy.”

“Vậy thì chị ơi, nắm chặt lấy cơ hội nào!”

“Ít ra ý xấu dụ dỗ tớ,” Khang Tiệp dừng lại, chọc vào trán Vương Ý Huyên đang phấn khích rồi ấn xuống, “Theo ba nguyên tắc của anh ấy là ‘không chủ động, không quan tâm, không níu giữ’, nói là tìm bạn gái, sao nhìn thế nào cũng thấy giống tấm gỗ phòng ngự tự động vậy… Tớ là thiếu ngược mới nhảy vào cái đống lửa này? “

Vương Ý Huyên tiếc nuối thở dài: “Nếu tớ có được khuôn mặt và thân hình như cậu, tớ nhất định sẽ nhảy. Nói không chừng tớ chính là người cuối cùng đấy!”

“Ồ, bạn gái cũ của anh ấy cũng nghĩ như thế đấy.”

“Đau tim quá mà chị Khang!”

“Chính là để dẹp tan cái ảo tưởng tưởng không lý trí của cậu.”

“Hừ.”

Vương Ý Huyên nói không lại Khang Tiệp, dứt khoát xoay người về phía chiếc giường đối diện: “Vãn Chi, cậu nói xem, nếu là cậu, cậu sẽ sao!”

“…”

Phòng 104 yên lặng một chút.

Khang Tiệp đang định vào nhà vệ sinh quay lại, tỏ vẻ ghét bỏ: “Đừng làm phiền Chi Chi học có được không? Hình Thư ngoài việc chơi game thì cũng không ở phòng, cậu ngoài sở thích ham ăn với ham đẹp thì làm gì còn gì, Chi Chi đã là hy vọng cuối cùng của cái phòng 104 này về học tập rồi. “

“Ồ, chỉ nói thôi mà, cậu ấy đã ngâm mình tự học trong thư viện mấy ngày rồi. Thỉnh thoảng thư giãn đầu óc một chút cũng tốt mà.”

Tống Vãn Chi ngẩng đầu lên khỏi bàn học, tháo tai nghe ra, im lặng trong vài giây, cô cụp mi xuống, nhẹ nhàng nói: “Sẽ không.”

“Hả? Tại sao?” Vương Ý Huyên quay đầu lại.

Khang Tiệp cười than: “Nếu cậu ấy nói sẽ, cậu mới nên hỏi tại sao.”

Vương Ý Huyên suy nghĩ hai giây, sau đó trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy, Van Chi của chúng ta là vừa nhìn là kiểu đơn thuần lại ngoan ngoãn, trong sáng hơn giấy trắng, khéo còn chưa từng nắm qua tay ai. Nhìn thế nào cũng không thấy phù hợp ở chung một chỗ với kiểu người như Giang Tứ.”

Tống Vãn Chi rũ mắt xuống, không nói gì.

Cô không biết phải nói thế nào.

Ví như, có một cố việc cô không tranh, không phải vì cô không để ý, mà vì cô để ý quá nhiều.

Thà rằng vĩnh viễn không chiếm được, cô cũng luyến tiếc đáng cược để có thể âm thầm thích anh, cô thua không nổi. Vì đây là điều duy nhất cô có về anh.

“—Đinh linh linh!”

Đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên khiến ba người trong phòng ngủ hoàn hồn trở lại.

Vương  Ý Huyên dơ tay tắt đi xong mới mờ mịt tự hỏi: “Sao tớ lại đặt đồng hồ báo thức vào giờ này?”

“Hôm nay là thứ sáu.” Tống Vãn Chi đỡ bàn chậm rãi đứng dậy.

“Hả?”

Giáo trình trên bàn bị cô gái đóng lại, ôm vào lòng.

Váy dài màu trắng lướt qua mép ghế, đôi mắt nâu nhạt khẽ nâng lên: “Thứ sáu lúc 7 giờ, là cuộc họp tân sinh viên của khoa tự động hóa. Thứ hai đã thông báo.”

Im lặng chết người trong một giây.

“Đậu!”

“Ngày! Tớ cũng quên mất! Huyên Huyên mau gửi tin nhắn cho Hình Thư, cậu ấy nhất định cũng không nhớ!”

Xuyên thấu qua tấm rèm cửa là một mảnh gà bay chó nhảy.

Vầng trăng khuyết giấu mình sau những đám mây, yên lặng nhìn sân trường xao động rồi lại yên tĩnh này.

Chờ khi những đám mây đen bị gió đêm từ đâu thổi tan, mặt trăng cũng chiếu vào cửa sổ phòng học 701.

Dư Hoành Vĩ, Phó chủ tịch Viện Tin Tức kiêm Trưởng khoa Tự động hóa, đứng trên bục giảng và bắt đầu với “Tự động hóa là nền tảng của quá trình hiện đại hóa xã hội loài người”, từ quan điểm đến điểm nổi bật đã nói thao thao bất tuyệt gần hai mươi phút.

“Thật là nhân tài mà không được trọng dụng mà.” Vương Ý Huyên ngồi bên cạnh Tống Vãn Chi khẽ thì thầm, “Tài ăn nói của Phó viện trưởng chúng ta, đáng nhẽ nên ở Viện Nhân văn và Khoa học xã hội, ở Viện Kỹ thuật thật đúng là lãng phí nhân tài mà.”

Khang Tiệp cười lạnh: “Mới có 20 phút, có tin người trong khoa Nhân văn và Khoa học xã hội có thể kể cho cậu nghe về biển sao rộng lớn trong một đêm không?”

Vương Ý Huyên kinh ngạc nuốt nước bọt.

Có lẽ cảm nhận được sự phẫn uất của các tân sinh viên trong khán phòng, vị Trưởng khoa cuối cùng cũng kết thúc bài phát biểu của mình trước 30 phút khi kết thúc buổi diễn thuyết.

“Tôi biết các cô cậu cũng không còn kiên nhẫn để nghe nữa rồi, tôi chỉ nói nhiều như vậy thôi, được không ?” Dư Hoành Vĩ cười nói, “Sau đó còn có hoạt động thường lệ của tân sinh viên khoa, tất nhiên, không phải tôi sắp xếp đâu, các cô các cậu có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi đấy. “

Trong lớp là một tràng tiếng cười.

Nhưng đúng thật là tân sinh viên thở phào nhẹ nhõm. Theo tầm mắt của Dư Hoành Vĩ, họ nhìn về phía cửa trước của lớp học đang khép hờ.

Sau đó là mười giây im lặng dài.

Nụ cười trên mặt Dư Hoành Vĩ trở nên bất lực, thầy ấy bước xuống bục giảng, đi tới cửa trước mở ra một nửa, ngó người ra ngoài: “Sao, còn muốn tôi mời cậu vào à?”

“…”

“Có một lúc, tiếp điện thoại gì? Ít trốn tránh, đó là việc của cậu, mau tắt máy.”

“…”

Hành lang thiếu ánh sáng, ngồi trong phòng học ánh sáng rực rỡ, ngay cả sinh viên năm nhất ngồi hàng ghế đầu cũng tò mò nhìn ra ngoài, nhưng hoàn toàn không thấy ai đang đứng sau cánh cửa.

Nhưng điều đó không ngăn họ thảo luận.

“Người nào to gan như vậy? Mặt mũi của Trưởng khoa cũng không nể, hay là lãnh đạo hoặc giáo sư trong trường?” Vương Ý Huyên kinh ngạc hỏi.

Khang Tiệp không nhấc mắt: “Rõ ràng là đang nói chuyện với hậu bối quen thuộc, xác suất là sinh viên tương đối cao.”

“Không thể nào, sinh viên nào có thể có phong cách như vậy……”

Vương Ý Huyên đột nhiên ngừng nói mà không hề báo trước, như thể có thứ gì đó đang nghẹn lại trong cổ họng cô.

Bên cạnh, Tống Vãn Chi đang giải đề hơi ngạc nhiên.

Cô đang định nhìn về phía Vương Ý Huyên thì nghe thấy tiếng kinh hô từ bốn phương tám hướng trong phòng học vang lên:

“……  Giang Tứ ? !”

Đầu bút đột nhiên trượt một cái, vạch ra những nét nguệch ngoạc trên mặt giấy.

Sau một hai giây, Tống Vân Chi kinh ngạc ngước mắt lên.

Đôi chân thon dài thẳng tắp bước ra từ bóng tối mờ ảo bên ngoài cửa, trông khác hẳn với bộ trang phục thường ngày. Vòng eo thon, bờ vai rộng và chiếc cổ được giấu trong áo sơ mi rơi vào tầm mắt. Người đó nghiêng đầu sang một bên, dùng ngón trỏ của một tay cầm tai nghe bluetooth lên, có lệ nhét vào tai.

Cùng lúc đó, giọng nói mệt mỏi và khàn khàn của anh cuối cùng được phát ra bởi chiếc loa không dây do trưởng khoa cầm trên tay: “Điện thoại của tổ tông ở nhà. Không nghe không được. Nếu tối nay mà tắt, ngày mai ngài sẽ mất học trò yêu dấu đấy”

“Cậu, học trò yêu dấu?” Dư Hoành Vĩ  tức cười, “Chả khác gì tên nghịch đồ.”

“……”

Chiếc micro được những ngón tay thon dài tiếp lấy rồi tiện tay tắt đi. Thế là những sinh viên đang thảo luận trong phòng học không nghe thấy gì nữa. Chỉ thấy Phó viện trưởng nói vài câu giao việc rồi xoay người rời đi.

Giang Tứ lại nhét điện thoại vào túi, đeo tai nghe bluetooth lên nói nhỏ điều gì đó, sau đó đi vòng qua bục giảng.

Công tắc loa lại được bật nên, người đó cong tay, không nhanh không chậm vỗ nhẹ vào micro.

“Bang, bang.”

Lớp học im lặng tỏng thoáng chốc.

Micro được anh cầm lên, đồng thời dừng lại. Anh không lên bục giảng, dựa chiếc bàn gần nhất, liếc qua: “Đừng ồn. Không trì hoãn buổi tối quý giá của bọn em, làm xong ‘nhiệm vụ tân sinh viên’ sẽ thả bọn em.”

“Đàn anh cứ tùy tiện trì hoãn, bọn em không vội.”

“Đúng, không vội! Đêm nay bọn em ngủ ở đây!”

Dưới bục giảng vui vẻ phấn khởi trả lời.

Giang Tứ cười giễu cợt một tiếng: “Vậy cũng không cần. Bọn em không vội, tôi vội.”

“Ơ kìa……”

Những câu sau người đó cũng không để ý, anh giải thích qua vài câu về địa điểm và quá trình hoạt động ngoại khóa, đã bắt đầu kết thúc: “Theo truyền thống của Viện tin tức, sinh viên năm nhất mỗi tháng đều có một hoạt động ngoại khóa được sắp xếp, dụng cụ hoạt động ở kho của Viện, từ hôm nay trở đi các lớp sẽ luân phiên phụ trách và chuyển đồ”.

Giang Tứ nói xong dừng lại một chút: “Lớp trưởng lớp một.”

Cả lớp im lặng trong vài giây, một nam sinh ngồi ở hàng ghế giữa nhanh chóng đứng dậy: “Có!”

“Mang theo sinh viên lớp cậu, đi đi.” Giang Tứ lướt qua, “Những người khác chờ trong phòng học.”

“…”

Sau một hồi náo loạn, sinh viên hết lớp này đến lớp khác nhao nhao đứng dậy.

Một nữ sinh ngồi ở hàng ghế đầu đỏ mặt nói: “Đàn anh.”

“?”

Giang Tứ đang dựa vào bàn, vừa lấy điện thoại di động ra, ngón tay dừng lại, lười biếng ngước mắt lên.

“Nữ sinh, sau này lẽ nào cũng phải chuyển đồ?”

Giang Tứ không nói chuyện, mà là nở nụ cười trước: “Ồ, tôi quên nhắc nhở,” anh hơi đứng thẳng người, quay người về phòng học, đôi mắt đen hiện lên một chút trêu đùa, “Chuyên ngành tự động hóa có một quy tắc. Khi vào đây, nữ sinh dùng như nam sinh. “

Các bạn nam trong lớp cười khoái chí.

“Vậy còn nam sinh thì sao?” Không biết ai hỏi.

Giang Tứ mí mắt cũng không nâng: “Dùng như lừa.”

“…….”

Tiếng cười khoái chí trong lớp học đột ngột dừng lại.

Không ai dám nói nhảm nữa, sinh viên lớp một lần lượt rời khỏi chỗ ngồi.

Từ khi người đó bước vào, hô hấp của Tống Vãn Chi đã nghẹn lại.

Lúc này, cô không thể không theo Khang Tiệp đợi người khác đứng dậy, cũng nhẹ nhàng nhấc chân đi theo.

May mắn thay, người đó tựa vào cạnh bàn nói xong cũng không ngẩng đầu lên, có vẻ như đang nói chuyện điện thoại bằng tai nghe bluetooth.

“Tổ tông ở nhà ” …

Xưng hô thân mật như vậy, sẽ không là bạn gái mới trong tin đồn của anh chứ?

Tống Vãn Chi lặng lẽ cụp mắt xuống, sắc mặt chùn xuống có chút tái nhợt.

Khang Tiệp lo lắng, đi ra khỏi chỗ ngồi nhỏ giọng hỏi, “Chi Chi, chân cậu như vậy có chuyển đồ được không? Hay là xin nghỉ đi?”

“Không cần,” Tống Vãn Chi hồi hồn lại, nhẹ nhàng đáp: “Không sao đâu.”

“Vậy cậu có chuyện gì thì nhớ nói với bọn tớ, đừng ngại nhé.” Vương Ý Huyên cũng xen vào.

“Ừ.”

Bên cạnh bục giảng.

Giang Tứ hơi nhíu mày, trầm giọng nói: “Không phải là cháu không đồng ý, họ gì tên gì học khoa gì, có lẽ bà cũng không rõ, làm sao cháu giúp bà chăm sóc người ta được?”

“Bà mặc kệ,” trong điện thoại bà nội không nói lý, lời lẽ hùng hồn: “Dù sao bà cũng đã nói với con rồi, là cô gái nhỏ nhà họ Lô, cháu có thể đi tìm.”

Giang Tứ tức giận bật cười: “Vậy năm nay cháu sẽ coi tất cả cô gái nhỏ sinh viên năm nhất đại học S như em gái mà chăm sóc nhé, ý của bà là như vậy đúng không?”

“Cháu dám!”

Giang Tứ bình tĩnh lại, đang định nói tiếp.

Một làn gió đêm lướt qua cửa sổ, thoang thoảng hương trà trong không khí, kéo căng một dây thần kinh trong não anh.

Giang Tứ bất ngờ dừng lại, ánh mắt khẽ nhếch lên.

Đôi mắt đen dễ dàng bắt gặp một bóng dáng mảnh mai trong đám đông.

Cô gái đang cúi đầu, lặng lẽ trốn sau các bạn cùng lớp, dè dặt bước ra khỏi lớp học. Chiếc váy trắng tinh bị cơn gió đêm nghịch ngợm thổi lên, để lộ mắt cá chân trắng nõn và yếu ớt của cô, với một vết sẹo nhợt nhạt chạy dọc theo đí, nhìn mà giật mình.

Giang Tứ yên lặng nhìn chằm chằm, ánh mắt dần dần tối sầm lại.

Vài giây sau, đôi mắt đào hoa như cánh quạt cong lên, nâng hàm: “Bạn nhỏ… bạn học mặc váy trắng kia.”

Sinh viên của lớp một chuẩn bị ra ngoài lần lượt dừng lại.

Vương Ý Huyên nhìn trái nhìn phải: “Vãn Chi, hình như đang nói cậu?”

“…”

Tống Vãn Chi nhìn cửa phòng học cách đó một bước, rất muốn giả vờ như không nghe thấy gì đi qua.

Đáng tiếc không có cơ hội.

“Em không cần chuyển đồ.” Loa đã tắt từ lâu, nhưng giọng nói của người đó vẫn rõ ràng và lười biếng, qua nửa phòng học truyền đến tai cô, “Lại đây lấy sách cho tôi.”

“?”

Hầu hết tân sinh viên trong phòng đều ngẩng đầu, ngơ ngác đánh giá Giang Tứ.

Hai bàn tay trống trơn, bàn trên bục giảng cũng trống, người nào đó cả người mặc quần áo nhẹ và quần tây đang lười biếng dựa vào bàn.

Cuốn sách mới của hoàng đế?

Tác giả có điều muốn nói:

Giang Tứ: Dỗ vợ, tùy tiện lấy cớ, mọi người tùy tiện nghe.

Giang Tứ “Tổ tông ở nhà” = Bà nội

Sau này Giang Tứ lại có thêm một tiểu tổ tông nữa 

江肆 – Giang Tứ: Chữ Tứ trong tên của nam chính cũng có nghĩa là phóng túng, buông thả, không gò bó.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play