Sân tập khu B.
Ngọt đèn đường ở bức tường phía đông hỏng mất rồi, vì thế trời rất tối, gió thổi đến nỗi góc áo bay phần phật.
Tống Vãn Chi ngồi dưới khung bóng rổ cao cao, dựa vào lan can lạnh, ôm chân nhìn về phía các bạn tân sinh viên đang náo nhiệt hoạt động ngoại khóa, còn ở phía xa hơn là bầu trời đêm tối đen như mực bị khung bóng rổ cắt ngang.
Thời phổ thông Giang Tứ rất thích chơi bóng rổ, chơi cũng rất giỏi, anh không trong đội bóng rổ, nhưng lại là người thu hút sự chú ý của mọi người nhất mỗi khi lên sân bóng. Mỗi khi anh lên sân bóng, là lại có nữ sinh trốn học để xem anh.
Lúc đó, Tống Vãn Chi là học sinh dịu dàng ngoan ngoãn đại biểu trong mắt thầy cô, vĩnh viễn ẩn sau gọng kính đen dày và trồng sách nặng trĩu, thậm chí nhìn còn có vẻ hơi chậm chạp ngốc nghếch. Cô không có bộ não và khả năng độc nhất vô nhị như anh, đối cô mà nói Đại học S là ý nghĩa trong suốt ba năm học tập nhàm chán và chăm chỉ, không chút chậm trễ sai sót, vì vậy cô luôn theo khuôn phép cũ, một tiết học cũng không dám trốn.
Nhiều lần trong tiết học cuối cùng vào buổi chiều, cô nghe thấy tiếng còi sân chơi ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng reo hò, và nghe thấy tiếng các cô gái hét tên Giang Tứ một cách phấn khích – từng âm thanh vang như sóng là một hai hoặc ba điểm đẹp, Tống Vãn Chi đã từng nhìn thấy những đường cánh tay của anh duỗi thẳng thật đẹp khi anh nhảy lên không, cũng nhìn thấy sau khi anh tiếp đất vỗ tay với đồng đội, khi ấy trên khuôn mặt nghiêng của anh là nụ cười thản nhiên và kiệt ngạo, tất cả đều giống như ánh mặt trời, che trời lấp đất, chói đến mức đau mắt, nhưng vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm, không nỡ không nhìn.
Thế nên tiếng chuông báo hết giờ tan học là mong đợi nhất lúc bấy giờ, cô vội vã băng qua hành lang đầy ánh hoàng hôn, chỉ là luôn không kịp, dù có may mắn đến sân bóng khi trận đấu chưa kết thúc thì quanh sân bóng cũng đã sớm vây đầy ba vòng trong rồi lại ba vòng ngoài, làm cô dù có nhón chân thì cũng không nhìn thấy thân ảnh của anh.
Sau đó cô không đi nữa.
Cô sẽ cầm cuốn từ đơn chạy đến bên hành lang, ở nơi có thể ngoái đầu quay lại, trộm đưa mắt xuyên qua cửa sổ nhìn về phía sân bóng dưới lầu, thiếu niên mơ hồ như cơn gió, anh vĩnh viễn là người lóa mắt nhất, luôn là cái nhìn chăm chú của mọi người, cũng là khoảng cách xa nhất, không thể chạm tới nhất.
Trong giấc mơ cô đã vô số lần đưa tay, nhưng vĩnh viễn cũng không chạm đến được góc áo của anh.
“… Pằng.”
Một cái búng tay lười biếng bên tai kéo suy nghĩ của Tống Vãn Chi trở lại.
Cô gái ôm chân trong chiếc váy trắng theo bản năng đứng thẳng dậy, ngẩng đầu khỏi cánh tay đang ôm đầu gối.
Giang Tứ đi từ trung tâm sân bóng qua. Đỡ lan can của khung bóng rổ, anh uể oải rũ mắt xuống nhìn cô gái với đôi mắt trống rỗng trong hai giây, rồi mới không nhanh không chậm mở miệng: “Sao em luôn ngẩn người vậy.”
“…”
Tống Vãn Chi nghiêm túc nhìn anh vài giây, để chắc chắn rằng người trước mặt không phải trong giấc mơ khi cô khi ngủ dưới khung bóng rổ gặp được.
Cô nhẹ nhàng siết chặt ngón tay quanh bắp chân: “Em không có.” Sau một hồi phản bác yếu ớt, cô cúi đầu, “Anh qua đây làm gì?”
Những hình ảnh vẫn còn đọng lại trong tâm trí đan xen vào người trước mặt khiến cô cảm thấy vô cùng hỗn loạn, giọng điệu không chút che giấu của cô ẩm ướt như bọt biển mềm đầy nước, chỉ cần chạm nhẹ là có thể chảy ra.
“Muốn tham gia hoạt động sao?” Giang Tứ không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn về phía đám đông sôi động với ánh đèn sân khấu rực rỡ trong sân, “Tôi thấy em đang ngẩn người nhìn bọn họ.”
Tống Vãn Chi hơi nhíu mày.
Cô không muốn. Cô không thích tiếp xúc cơ thể với người lạ, cô cũng không thích chạy nhảy có thể làm tổn thương chân của cô.
Nhưng cô cũng không dám ngồi xuống đây nữa.
Tống Vãn Chi lại liếc nhìn các tân sinh viên hoạt bát, bất an ngẩng mặt lên: “Em thể qua đó không?”
Giang Tứ ậm ừ cười nhẹ, một tay móc khung bóng rổ, xoay người dùng ánh mắt đè lại cô: “Không thể.”
“…?”
Rõ ràng vừa xong bị anh hỏi rõ ý nguyện, Tỗng Vãn Chi hơi hoảng rồi.
Cô ngước lên nhìn anh.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, anh sẽ khách khí với em một chút.” Đôi mắt tươi cười của Giang Tứ cụp xuống, nhìn xuống đôi giày nhỏ màu trắng lộ ra ở chân váy, “Để em đi qua, nếu có chuyện gì ai phụ trách. “
Lông mày Tống Vãn Chi nhíu chặt hơn, nhỏ giọng: “Em sẽ không nhờ anh.”
“Không được.” Ngắn gọn lười biếng, không có lựa chọn.
Tống Vãn Chi chỉ đành từ bỏ.
Ngoại khóa của tân sinh viên bắt buộc phải đến sân, Tống Vãn Chi có thể không tham gia, nhưng không thể không đến.
Thế là cô ngồi dựa vào thanh ngang dưới khung bóng rổ. Người đó đứng bên cạnh dựa vào cột bóng rổ, nửa mắt lim dim nhìn vào điện thoại. Đôi chân dài đã khuỵu xuống, lúc gần nhất cách cô không đến gang tất.
Tống Vãn Chi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc co mình lại nhỏ hơn dồn vào góc.
Gió cuốn bay góc áo, thổi mùi hương cỏ vetiver và rêu sồi thoang thoảng trên người anh đi, rồi lại vương vấn quanh người.
Giống như mùi hương thuốc lá, gợi cảm rồi lại thờ ơ.
Tống Vãn Chi ôm đầu gối, tựa cằm lên, mặt hướng về phía cột bóng rổ ở góc xa.
Trong một hai giây, cô ích kỷ hy vọng rằng thời gian sẽ ngừng trôi như thế này, như một ngôi sao băng khổng lồ từ bầu trời sẽ xé tan màn đêm rơi xuống trái đất.
Nếu là như vậy, có phải cô có thể tự lừa bản thân mình, cô là người cuối cùng có được anh.
Làn gió mát cuối hè thổi qua sân vắng, mang theo tiếng hát xa và tiếng cười.
Dưới cơn gió Tống Vãn Chi khẽ rùng mình, không biết là do lạnh, hay là bị suy nghĩ của chính bản thân mình dọa.
Qủa nhiên con người là loài sinh vật như vậy, càng đến gần lại càng tham lam.
Cô cũng như vậy.
“Buzz, buzz.”
Điên thoại trên tay của người đàn ông rung lên, vài giây sau, anh nghe điện thoại.
Không biết bên kia nói gì.
Sau khi Tống Vãn Chi chỉ nghe thấy câu nói dài và vội vàng từ phía đối diện, Giang Tứ bật cười không có thiện ý: “Những người khác ở Bộ Đối ngoại chết hết rồi sao? Chọc chuyện lớn như vậy, một không có plan B, hai không thảo luận tìm phương án giải quyết, chỉ biết đường khóc lóc gọi trời gọi bố, người phụ trách lúc nhỏ không uống sữa hay lớn lên bị mất não rồi? “
“…”
Du cười cũng khó nén giọng điệu khó chịu, làm Tống Vãn Chi kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Đang nói chuyện điện thoại Giang Tứ chợt nghĩ đến sự tồn tại của cô gái ngồi dưới góc, liếc qua, đối diện với ánh mắt đơn thuần đen láy, không thể nhìn rõ cảm xúc. Người đó liếc nhìn đuôi váy và cơ thể mảnh khảnh đang co lại của cô.
Đêm lộng gió.
Giang Tứ ban cau mày đứng dưới khung bóng rổ, một tay cầm điện thoại, tay kia nhấc cổ áo khoác màu đen lên, tùy ý cắn vào vạt áo dưới cằm, sau đó dùng một tay kéo khóa áo.
Tống Vãn Chi nín thở, căng thẳng nhìn Giang Tứ.
Anh tức giận đến nỗi muốn đánh người sao?
Trước khi Tống Vãn Chi tìm được cách ngăn anh lại, người đó đã đổi tay cầm điện thoại và cởi áo khoác ra.
Ồ……
Đôi mắt Tống Vãn Chi tối sầm lại.
Cô bị trùm kín đầu và thân bởi chiếc áo khoác có một mùi thơm thuốc lá thoang thoảng.
“Mặc vào.” Một giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên bên ngoài lớp quần áo, “Một lúc nữa anh sẽ quay lại.”
“…”
Tống Vãn Chi sững sờ vài giây, sau đó mới phản ứng lại, từ từ kéo áo khoác ra, lộ ra mái tóc đen mềm mại rối tung cùng ánh mắt hoảng sợ.
Mà Giang Tứ đã đi ra cách đó vài mét, đi về phía sau bức tường cao của sân bóng, quay lưng về phía cô.
Khoảng hai mươi phút sau.
Nguyên Hạo chạy vào sân thở dốc, đi thẳng đến góc này. Cậu nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh trong chiếc áo khoác đen và một chiếc váy dài trắng từ xa dưới khung bóng rổ, cậu vừa chạy lại gần vừa lẩm bẩm kỳ lạ.
“Bạn, chào bạn học,” Nguyên Hạo thở hổn hển, chậm rãi dừng lại, “Vừa rồi có phải Giang Tứ ở đây không?”
Dưới khung bóng rổ, Tống Vãn Chi im lặng hai giây, sau đó giơ cánh tay trắng nõn nhỏ nhắn lên: “Anh ấy đi tới sau bức tường đằng kia.”
“Được rồi, cảm ơn bạn……”
Nguyên Hạo đang định bỏ chạy thì choáng váng, bất giác dừng lại, quay người lại.
Sao giọng nói này nghe quen quen?
Nguyên Hạo sững sờ khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp ưu tú của cô gái ẩn hiện trong đêm đen, không khỏi nghiêm túc nhìn: “Sao lại là em vậy?”
“Hả?” Tống Vãn Chi không nghe rõ, yên lặng nhìn cậu.
Nguyên Hạo không nhắc lại, bởi vì ánh mắt của cậu đã trượt xuống xuống chiếc áo khoác màu đen đang bao trùm toàn thân cô gái có logo LV sẫm màu trông đặc biệt quen thuộc – vốn là phiên bản rộng rãi của nam giới. Trùm trên người cô gái lớn hơn gần một vòng, như mặc váy, che hết eo và hông, mơ hồ chạm đến tận chân của cô.
Đại học S không thiếu những sinh viên gia đình khá giả, nhưng một chiếc áo vài chục nghìn tệ, chắc là cũng không gặp nhiều.
Thật trùng hợp, khi bên cạnh cậu lại có một vị như vậy.
Thật trùng hợp, cậu lại bị chính vị đấy gọi đến đây.
Càng nghĩ càng kinh hãi, Nguyên Hạo không dám tiếp tục, cậu duỗi tay ra với Tống Vãn Chi một cách tôn trọng chẳng ra sao cả: “Không sao, ngài nghỉ ngơi đi.” Đùa xong, cậu vội vã chạy về phía bức tường đằng xa.
Chỉ còn lại Tống Vãn Chi đang đứng dưới khung bóng rổ, do dự.
Hoạt động ngoại khóa đã kết thúc, các bạn học ở sân lần lượt rời đi.
Trước đó Tống Vãn Chi cũng muốn rời đi, nhưng áo khoác của Giang Tứ vẫn khoác trên người cô, nên cô phải trả lại cho người đó trước.
Lang thang được một lúc, Tống Vãn Chi dừng lại.
Cô gái dưới lớp áo khoác khẽ nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm đi về phía bức tường cao.
Sau góc.
Giang Tứ cầm máy tính bảng mà Nguyên Hạo đưa tới, cúi đầu vừa trượt vừa lật xem PPT kế hoạch của hoạt động trưng bày đã xảy ra sai sót.
Nguyên Hạo quan sát một hồi, sau đó cẩn thận hỏi: “Cô bé đàn em đứng dưới khung bóng rổ bên ngoài, nếu tớ không nhìn nhầm, em ấy đang mặc áo khoác của cậu đúng không?”
“Ừ.” Giang Tứ đáp, không ngẩng đầu lên.
“Không phải, cậu, này…,” Nguyên Hạo lắp bắp, “Cậu đây là tình huống gì vậy?”
“…”
Giang Tứ nhìn tiếp hai trang PPT, sau đó mới không nhanh không chậm nhấc mắt.
Sau khi nhìn nhau hai giây, anh thấp giọng chế nhạo rồi quay lại, nở một nụ cười lười biếng: “Cậu muốn nói gì.”
Nguyên Hạo trịnh trọng nói: “Là anh em, đương nhiên muốn giúp cậu kéo dây cương khi ngựa đến vách núi.”
“Nói nghe xem nào.”
“Cái gì gọi là nghe xem……” Nguyên Hạo giật giật khóe miệng, liếc mắt nhìn chiếc máy tính bảng xấu xa, quyết định không quan tâm đến khối lượng công việc khủng khiếp, “Tớ chỉ là đang nhắc nhở cậu, cho dù cậu đã trống vắng lâu rồi, muốn tìm bạn gái mới, nhưng cũng không thể tùy tiện xuống tay đâu.”
“Cậu nhìn cô gái nhỏ đó, đôi mắt trong veo, rõ ràng là một tờ giấy trắng, chắc còn chưa nắm tay ai bao giờ, lần trước bị cậu trêu vài câu đã đỏ cả mặt, thì làm sao mà tránh khỏi cái tai hại như cậu được?”
Giang Tứ không biết suy nghĩ cái gì, mí mắt giật giật.
Sau một hai giây. Anh lật chiếc máy tính bảng trên tay, ngước mắt cười lạnh: “Cậu có thời gian ghi nhớ nhắc nhở tôi, không bằng viết kế hoạch khẩn cấp cho Bộ Đối ngoại đi?”
“Khụ khụ, thực xin lỗi, hậu quả của việc viết quá nhiều giấy tờ,” Nguyên Hạo tự động bỏ qua nhiệm vụ vô nhân đạo, nghiêm túc tiếp tục nói, “Tóm lại, mẫu người hồi trước không có vấn đề, nhưng cô gái nhỏ bên ngoài kia cậu không thể động. “
Giang Tứ: “Ai nói tớ muốn động em ấy?”
“Cô gái nhỏ đáng thương chân đã không tốt, nhỡ đâu có chuyện xảy ra, chưa chạy được vài bước đã bị cậu bắt được… Dễ bắt nạt như vậy, quỷ mới biết cậu có nhịn được hay không.”
“Tớ lại không thích kiểu chạm tay là vỡ này, có gì mà không nhẫn được.” Gò má Giang Tứ khẽ nhúc nhích, ánh mắt trở nên nguy hiểm.
Nguyên Hạo vẫn giả vờ như không nghe thấy: “Như lời cậu nói, làm người có thể cặn bã, nhưng tuyệt đối không thể làm cặn bã, Chủ tịch Giang cậu nói đúng không?”
“Cậu có thể câm miệng rồi đấy?”
“Tớ đây không phải là sợ cậu ?” Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng, “Anh em hết lòng hết dạ vì cậu, vậy mà cậu lại bảo tớ câm miệng.”
“Được rồi,” Giang Tứ giữ chút kiên nhẫn cuối cùng, cúi đầu lười biếng nở nụ cười, “Ai đụng vào em ấy là đồ cặn bã.”
“A?” Nguyên Hạo sững sờ một hồi, “Như này có phải hơi ác rồi không?”
“…”
Ngoài tường lặng gió.
Giang Tứ để ý điều gì đó, không trả lời, đưa mắt nhìn ra ngõ.
Một bóng đen như ảo ảnh ẩn hiện sau bức tường.
Máy tính bảng trượt trở lại bên người, Giang Tứ khựng lại hai giây, chân dài đi tới.
Không có ai ở phía sau góc.
Chỉ là cách đó không xa, một chiếc áo khoác rất quen thuộc khoác trên cành cây bị đè xuống. Bóng áo bị gió đêm thổi xuống đất, đung đưa một mình.
Giang Tứ khẽ nheo mắt, im lặng một lúc rồi giơ tay móc áo khoác ra khỏi ngọn cây.
Cành cây xuôi ngược, gió như thoảng hương hoa trà.
Nguyên Hạo đang từ phía sau đi ra, nhìn thấy áo khoác thì sửng sốt: “Này, người đâu? Tại sao quần áo lại ở đây? Đi rồi?”
Giang Tứ mặc kệ Nguyên Hạo, ôm áo im lặng mấy giây, vẫn không kìm nén được cơn cáu kỉnh đột nhiên dâng lên, tiếng cút đến miệng lại thành, “Hút thuốc không?”
“Ở đây?” Nguyên Hạo kinh ngạc, “Không phải thường thì cậu không hút thuốc ở trường sao?”
“Cần cậu quản?.”
“Này, tối nay cậu cho Bộ Đối ngoại cho ăn thuốc nổ rồi à?”
“…”
Chút nôn nóng tích tụ nửa đêm không để ý đã như lửa cháy sém cả trời.
Giang Tứ cau mày, lấy hộp thuốc lá trong áo khoác ra, lắc ra một điếu thuốc, lấy tay giữ điếu thuốc đặt vào giữa răng, dùng răng cắn nhẹ, lười biếng cụp mắt tìm bật lửa.
Kết cấu kim loại lành lạnh, rất dễ tìm thấy.
Nhưng anh đột ngột dừng lại.
Nguyên Hạo chú ý tới, bối rối nhìn qua: “Sao vậy?”
Giang Tứ không nói.
Sau một hai giây, tay anh từ trong túi áo lấy ra.
Chiếc bật lửa màu bạc Zippo nằm gọn trong lòng bàn tay, cạnh chiếc bật lửa có hai viên kẹo nhỏ được bọc trong giấy màu.
Nhìn lòng bàn tay, Giang Tứ cắn điếu thuốc, rũ mắt xuống, chậm rãi phát ra một tiếng cười ngây ngốc.
Tác giả có điều muốn nói:
Khai giảng một tuần.
Giang Tứ: Ai đụng vào em ấy đều là đồ cặn bã.
Vài tháng sau.
Giang Tứ: Tôi là tên cặn bã, tôi có vợ.