Lớn thế này rồi nhưng Thẩm Lệnh Trăn vẫn chưa từng thấy ai mặt dày không biết xấu hổ như hắn.
Cơn tức trong lồng ngực dâng trào, những uất ức, ngột ngạt dồn nén trong lòng suốt hơn một năm qua bỗng chốc như tìm được kẽ hở, không nề hà gì trút hết ra ngoài.
Nàng mạnh mẽ rút ngón tay lại, lùi vào bước nhìn hắn: “Lang quân lại lừa ta! Lang quân có biết một năm nay vì bức thư hòa ly mà chàng đưa cho ta sống như thế nào không?” 
Lúc đầu quay về đưa tang, cả đường đi nàng đều ăn gió nằm sương, ngày đêm đi cho kịp, ngay giây phút đầu tiên đến kinh thành đã đi đến cung Từ Hi canh linh(1) không ngủ không nghỉ lại bận rộn một thời gian, cả người vô cùng mệt nhọc, đầu óc hỗn loạn, ngược lại cũng không buồn bã như đã nghĩ.
Cho đến khi hạ huyệt Hoàng ngoại tổ mẫu, cảm giác trời đất mù mịt mới đến.
Nhớ đến trước khi nàng xuất giá vì hôn sự của nàng và Hoắc Lưu Hành mà Hoàng ngoại tổ mẫu bị ốm nặng một trận, nhớ đến ân oán giữa hai nhà Thẩm Hoắc, nhớ đến cảnh khó khăn của bản thân mình ở Hoắc phủ, cơ bản nàng không còn tinh thần gì để quay là Khánh Dương, trong lòng chỉ muốn trốn đến nơi cách biệt với thế giới.
Vừa hay có ý kiến của mẫu thân để nàng đến canh lăng cho Hoàng ngoại tổ mẫu, nàng bèn đi xin thánh chỉ Hoàng cữu cữu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play