Nghe thấy là đi điều tra chuyện này, phản ứng đầu tiên của Thẩm Lệnh Trăn là có chút nghi ngờ. Nàng vừa nghĩ rằng Hoắc Lưu Hành thô bạo ngang ngược như thế này, thật sự tìm thấy người rồi cho dù có làm theo lời hứa với nàng trước kia, không hại ân nhân của nàng, ít nhiều cũng có hiềm khích với vị kia, lại vừa nghĩ hiện giờ đồng vợ đồng chồng, tất nhiên phải nên việc gì cũng phải thành thật với nhau, phải tin tưởng lẫn nhau.
Nhìn thấy nàng lộ ra vẻ do dự, không đợi nàng nghĩ ra đáp án, Hoắc Lưu Hành đã hất cằm: “Chúng ta đến thư phòng của nàng.” Đợi đến khi vào trong thư phòng của Thẩm Lệnh Trăn, hắn lại nói, “Chuẩn bị giấy bút cùng nghiên mực cho ta.”
Thẩm Lệnh Trăn không biết hắn đang định làm gì, nàng làm theo lời hắn nói, đợi đến khi hắn cầm bút viết chữ, viết một hàng chữ ngừng nghiền mực.
Một hàng chữ Khải thanh tú thẳng tắp, dường như giống y hệt với hàng chữ mà nàng đã nhìn thấy trên khăn tay.
Nghe thấy tiếng hít thở ngạc nhiên của nàng, Hoắc Lưu Hành cũng không dừng bút, một hơi viết xong cả bài Từ, ngước mắt nhìn Thẩm Lệnh Trăn vẫn đang đờ người. Hắn nói tiếp: “Đây là kiểu chữ viết khác của ta, dùng để viết trong việc cơ mật, trong thiên hạ này chỉ có mấy người hiểu được.”
Thẩm Lệnh Trăn chậm rãi cầm tờ giấy tuyên lên, khó có thể tin được lật đi lật lại xem: “Đây thật sự là chữ của Lang quân chứ không phải là chữ mà Lang quân chép theo khăn tay sao?”
Hoắc Lưu Hành tiếp tục viết tuỳ tiện viết vài chữ không liên quan đến bài Từ rồi đưa cho nàng xem: “Nàng giỏi thư pháp, rốt cuộc có phải sao chép hay không nàng nhìn là biết.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT