Hoắc Lưu Hành lăn bánh xe lăn đi vào, trời mùa hè nóng như thiêu như đốt đột nhiên cứ như có một trận tuyết khó hiểu khiến người ta cảm thấy lạnh vô cùng.
Ngón tay chỉ thẳng vào nghiên mực của Không Thanh không nghe lời co rúm lại, thu nó vào trong tay áo, nhìn chằm chằm hắn nuốt nước bọt.
Kinh Mặc dùng cùi chỏ huých hắn, ý bảo hỏi xem có chuyện gì.  
Không Thanh khó xử không dám cất tiếng.
Hai người hầu hạ Hoắc Lưu Hành đã quen, biết được tính khí của hắn không hề ôn hoà như những có người ơ bên, vừa nhìn biểu cảm này, chắc chắn là ai đó đã chọc vào hắn, hiện giờ ai cũng không dám đi lên bị hắn mắng.
Nhìn thấy lông mày của Hoắc Lưu Hành đã nhíu vào thành chữ xuyên (川), dường như không chỉ là tức giận, còn có thêm chút bối rối không thể lý giải bên trong, hai người cũng không thể làm như không thấy,  không giúp chủ tử giải quyết buồn phiền khó khăn.
Sau một màn đấu mắt kịch liệt “Ngươi hỏi” “ta không hỏi, ngươi hỏi” khoảng nửa cây hương. Không Thanh cười khổ ha ha, cúi lưng mặt dày hỏi: “Lang quân, vừa nãy tiểu nhân nói sai gì sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play