Toàn bộ sự chú ý của Thẩm Lệnh Trăn đều đặt trên đầu gối của Hoắc Lưu Hành, chỉ liều mạng xoa bóp cho hắn, không hề phát hiện ra có gì không đúng, chỉ khi bị một bàn tay dày rộng nắm lấy mu bàn tay của nàng.
Đồng thời, giọng nói tươi cười của Hoắc Lưu Hành vang trên đầu nàng: “Ta không sao. Không phải ta đã nói với ngươi là chân của ta không đau được nữa sao?” Nói xong, hắn sờ sờ đầu ngón tay của nàng.
Thẩm Lệnh Trăn sững lại, cảm thấy động tác của hắn thầm chứa cả sự ra hiệu ngầm rằng cảm xúc của nàng quá khích rồi.
Triệu Tuần ở đây đã lâu nhưng từ đầu đến cuối không có hành động thực chất nào, chẳng qua là đang quan sát gì đó ở trong tối. Hiện tại giữa thanh thiên bạch nhật, ở nơi đông người, với người không có ý gì sự hoang mang của nàng có lẽ chỉ là nhất thời lòng người rối loại gấp gáp nên mới quên mất việc chân của Hoắc Lưu Hành đã mất cảm giác đau từ lâu nhưng đối với người có ý đồ khác chắc chắn là một chuyện khác rồi.
Thẩm Lệnh Trăn lập tức phản ứng lại, thu tay của mình về: “Ta quên mất.” Nói xong dường như nàng cảm thấy không đúng, lắc đầu, ấn bàn tay của mình vào chân hắn, xoa xoa, trịnh trọng nói: “Không đau mới càng sợ, sợ rằng Lang quân đến gãy xương cũng không biết!”
Hoắc Lưu Hành cười bất lực: “Nếu như thật sự là gãy chân, ngươi ấn như vậy chỉ càng thêm gãy.”
“A…” Thẩm Lệnh Trăn nhanh chóng dừng tay,” Vậy ta không động lăng nhăng nữa, Lang quân nhanh chóng gọi Không Thanh đến xem cho chàng đi. Chúng ta về phòng thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT