Dái tai của Thẩm Lệnh Trăn mỏng, mẫn cảm, sợ ngứa hơn người bình thường. Thói quen hơi tý lại cắn tai của người khác của Hoắc Lưu Hành, thật sự khiến nàng không thể chống đỡ lại được.
Nàng che kín tai mình lại, trốn khỏi hắn, bên tai nàng vẫn còn vọng lại tiếng thầm thì “Ngươi cảm thấy thế nào?” mà hắn nói không rõ lúc nãy.
Biểu cảm của Thẩm Lệnh Trăn không rõ. Nàng suy nghĩ nói: “Lang quân chắc là… chắc là chỉ nói về bài Từ?”
Hoắc Lưu Hành không phủ nhận cũng chẳng đồng ý. Hắn cười ung dung, không chậm cũng không nhanh nhặt bút, mực, giấy và nghiên lên, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói với nàng: “Ngươi đã nghĩ là như thế thì chính là như thế.”
Thẩm Lệnh Trăn thở dài một lúc lâu, khó khăn lắm mới có được câu trả lời nhưng lại chẳng có ý nghĩa gì như cũ.
Nàng bị thái độ không thể đoán được này làm rối lên đến mức tâm tư tinh thần chấn động, Hoắc Lưu Hành lợi dụng tình hình này bắt chuyện thăm dò nàng: “Hiện giờ khăn tay và áo choàng đó của ta vẫn đang ở trong Quốc công phủ sao?”
Nàng gật đầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play